Đăng nhập

View Full Version : Đôi lời tâm sự



xuangiang14
06-06-2014, 16:56
Thấm thoắt cũng đã gần 10 năm tôi biết đến môn KCTL, thật tình cờ và cũng là cơ duyên nên tôi đã được gặp Thầy, được đi theo con đường của Thầy, được nhận biết thế nào là thế giới tâm linh và còn nhiều điều lớn lao khác ngoài sức tưởng tượng của con người mà không phải ai cũng có được trong cuộc đời trần tục này.
Trước đây khi chưa hình thành cái nhìn về thế giới tâm linh, tôi đã luôn tự hỏi tại sao con người lại không thể sống tốt đẹp với nhau, tại sao lại phải chà đạp lên nhau mà sống? Tại sao có nhiều người sống khổ sở vất vả thế? Tại sao ngày càng có nhiều tai nạn giao thông như vậy? Có những con người làm ăn chân chính vẫn nghèo khó, những con người cực khổ bần cùng lại gặp tai ương bệnh tật…? Rồi tôi đem những thắc mắc đó nhờ Thầy giải đáp, và tôi được biết rằng mọi việc đều có căn nguyên của nó, đó là vì họ phải trả nghiệp cho những gì đã tạo nên trong quá khứ của mình. Nghiệm lại bản thân, tôi cảm thấy dường như nó đang ứng vào chính mình, những khó khăn, vất vả, những lo toan bươn chải, những tính toán thiệt hơn,… liệu đây có phải là những sự trả nghiệp của bản thân mình? Hay những khó khăn gian khổ này dành cho bản thân tôi là những thử thách phải vượt qua, tôi cũng không biết nữa. Chỉ biết rằng dù gian nan vất vả đến đâu, tôi vẫn tự nhủ phải cố gắng để không bị mất đi chính bản thân mình.
Nhưng đúng là vòng xoáy trần tục, nếu ai đó đã sa vào và mong có cơ hội thoát ra như tôi có lẽ sẽ hiểu. Vòng xoáy có sức mạnh ghê gớm làm cho con người không thể cưỡng lại được, nó cứ cuốn ta đi, ngày này qua tháng khác, ta có thể lại gây nghiệp xấu này tới nghiệp xấu khác, sai lầm này nối tiếp sai lầm khác mà không nhận ra và cũng không bao giờ dứt ra được…
Với tôi, có thể nói tôi là người may mắn, may mắn lớn nhất là tôi có duyên được gặp Thầy, bên cạnh tôi là những người bạn, những đồng môn thực sự gần gũi, chia sẻ quan tâm, và giờ đây, khi đã bình tâm trở lại, tôi hiểu chưa phải là muộn để có thể sửa chữa bản thân, thay đổi cách nghĩ về cuộc sống, về mọi người xung quanh và cố gắng vượt qua mọi khó khăn bằng chính sự tu luyện của mình. Cuộc sống mưu sinh là chuyện phải làm của tất cả chúng ta nhưng đừng vì nó mà đánh mất đi những thứ trân quý nhất mà có thể chúng ta sẽ không bao giờ tìm lại được.
Hôm nay tôi viết những dòng này để tự lên dây cót cho chính mình có thêm sức mạnh tìm lại con đường đã lạc lối và cũng hy vọng những lời bộc bạch này của tôi sẽ góp phần cho sự hồi tâm chuyển ý của những người rơi vào hoàn cảnh giống tôi có cách xử lý sáng suốt hơn trên con đường Đời - Đạo của mình.
Kính chúc gia đình KCTL luôn đoàn kết, nắm tay nhau vững bước trên ĐƯỜNG TU của Thầy NQT:

“…Đường tu vạn tám, ngàn tư
Thiền là rời bỏ ưu tư đời trần
Tu vì vạn vật chúng sinh
Con đường ngắn nhất tới gần Lương Tri…”

Trái tim dũng cảm
07-06-2014, 11:34
Chúc mừng anh Xuangiang đã tìm về được lối cũ, chốn cũ và tiếp tục đi cùng mọi người trên con đường đó. Quả thực đọc được bài của anh em rất vui vì cũng không hiểu sao em luôn tin anh sẽ có ngày quay trở lại và em mong có ngày đọc được bài viết như thế này của anh. Thật may ngày ấy cũng đã đến.Chúc anh sẽ thành công trên cả hai con đường ĐỜI - ĐẠO.

xuangiang14
07-06-2014, 23:57
Cảm ơn lời động viên chí tình của TTDC, những cố gắng của anh sẽ là vô ích khi không có Thầy và bạn bè đồng môn bên cạnh, mong sẽ nhận được sự đồng cảm nhiều hơn nữa của tất cả mọi người, vì con đường phía trước chắc chắn còn rất rất nhiều chông gai, nếu chỉ một mình chắc anh khó có thể bước tiếp.

theoThầy
08-06-2014, 00:31
Trên đường đời, vốn dĩ đã chẳng ai có thể quả quyết được mình sẽ thành đạt viên mãn, mình sẽ hạnh phúc, mình sẽ đạt được mọi ước vọng của bản thân. Trái đất vốn dĩ không phải là mặt phẳng và đường đời cũng không phải đường thẳng, mà chúng ta lại chọn đi thêm một con đường tu - con đường đầy chông gai nhưng lại nhiều quả ngọt nơi cuối đường, làm sao để có thể vừa tu cho trọn, vừa thành đạt trong cuộc sống trần tục? Quá khó để đạt được! Vì vậy, không có cách nào khác sẽ phải chọn một thứ để ưu tiên hơn! Với phụ nữ, dễ dàng hơn đàn ông một chút, vì tạo hoá đã phân công cho người phụ nữ là làm phái yếu, ta có thể đơn giản để dựa vào người đàn ông trong đời ta, phân công cho họ nhiệm vụ: em lo cơm áo, anh lo gạo tiền! Nhưng với người đàn ông, họ không thể đặt trọng trách ấy lên vai người khác, họ buộc phải gánh vác! Vì vậy, việc lựa chọn đường đời và đường tu, đàn ông sẽ phải cân nhắc và khó khăn hơn trong việc đưa ra quyết định. Tuy nhiên, bài toán nào rồi cuối cùng cũng có đáp án, bài toán chọn lựa Đời - Đạo có nhiều lời giải được đặt ra, chúng ta đã lựa chọn theo quan điểm của Thiền phái Trúc Lâm: "Đời - đạo song tu", nên có lẽ sự lựa chọn không còn là yếu tố bắt buộc, chỉ có điều, dung hoà được nó cũng là rất khó khăn.
Tôi đã từng nói chuyện với anh XG nhiều lần, tôi rất khâm phục cách nhìn và quan điểm rõ ràng của anh trên con đường tu này, nhưng tạm thời, tôi cũng đang thấy ở anh, sự vật lộn với sức mạnh của vòng xoáy trần tục, với ước vọng về đường tu, với tâm can hướng thiện của người trần tục. Tôi muốn nói tiếp với anh rằng, chúng ta là một khối, hãy nắm lấy tay nhau, đừng buông, đừng để một lúc lơi là mà vuột mất nhau, mà để vòng xoáy cuốn đi. Bất cứ ai trong lớp KC lạc đường, thì cũng chính là sự thất bại của những người ở lại! Anh vẫn luôn là người anh trong tâm trí chúng tôi, hãy cho chúng em, những người đi sau thấy rằng: anh - vẫn có thể trụ lại trên con đường đầy gian nan, mặc dù thân mình trầy xước, nhưng tâm vẫn kiên định bước tiếp tục cùng mọi người! Hãy cố gắng anh nhé! Mọi người cùng nắm tay nhau để đi đến cuối con đường!