Đăng nhập

View Full Version : Kctl – Một Nghề hay Một Nghiệp



Thiên Hạ
11-04-2014, 15:16
Con chào Thầy Nguyệt Quang Tử, tôi xin chào mọi người trong gia đình KCTL.
Đây là lần đầu tiên tôi lập nick, để có thể tâm sự với Thầy và gđ kctl mặc dù tôi đã tập môn KCTL của Thầy được hơn 3 năm rồi. Bệnh tật của tôi gần như đã khỏi hẳn, tôi đã được Thầy phẫu thuật dạ dày, tôi cũng đã có một số kết quả tốt trong luyện tập, như là nhìn được loáng thoáng nghe được đôi lời. Và tôi đã làm giúp mấy người được một số việc. Thưa thầy và ACE trong gđ KCTL trong cuộc sống của chúng ta thật có nhiều điều khó nói, nói ra thì mọi ngươi cho tôi là thế này thế kia mà không nói ra thì bực mình. Thưa Thầy và ACE sau thời gian âm thầm học hỏi và tìm hiểu môn KCTL tôi đã chữa đc bệnh cho người nhà mình và đã thành công, tôi tin tưởng vào khả năng của mình tôi mạnh dạn đi chữa bệnh giúp mấy người, tôi đã chữa đc cho một số người khỏi bệnh sau một thời gian học và hành tôi đã chữa đc nhiều ca bệnh nặng mà bệnh viện đã bó tay. Sau một thời gian giúp mọi người tôi thấy nhiều điều nghịch lý mà những người đc tôi giúp đã dạy lại cho tôi. Tại sao khi chữa khỏi bệnh cho họ, nhiều người ko một lời cảm ơn… Đến lúc tôi phải gọi điện cho họ hỏi xem họ khỏi chưa, đến lúc đó họ mới tươi cười: “cám ơn anh em khỏi đc vài ngày rồi”. Tôi vừa vui vừa buồn, vui vì mình đã làm được một việc tốt, buồn vì sao cuộc đời này lại có những con người vô tâm vô tính đến như vậy! Họ ko biết nghĩ hay sao hay họ nghĩ đc nhưng cố tình lãng quyên! Họ đau khổ đi hết chỗ này cửa nọ, thầy này thầy kia mà vẫn tiền mất tật mang tốn kém vô cùng đã thế bệnh ngày càng nặng. Khi gặp tôi, tôi đã chữa khỏi cho họ trong thời gian nhanh nhất nhưng họ không một lời cảm ơn và... Tôi thấy mình bị xúc phạm ghê ghớm, lòng tốt công sức mình bỏ ra giá trị chỉ có như vậy sao? Thật chạnh lòng. Tôi đâu cần họ cho tôi nhiều tiền nhưng họ phải hiểu cái mất khi họ gặp phải mấy thằng thầy xấu, cái được khi họ gặp đc người chân chính. Tôi thiết nghĩ thà cứ đi lừa đảo như mấy thằng thầy kia có khi lại hơn, có lúc tôi muốn từ bỏ ko làm nữa nhưng ko làm thì những người tốt lại chịu thiệt thòi, tôi ko biết đây là nghề hay nghiệp nữa! Nếu là nghề thì phải lên tiếng còn là nghiệp thì im lặng mà làm. Tôi xin viết mấy dòng tâm sự với Thầy với GĐ KCTL, tôi mới chỉ chữa cho một số người thôi còn đối với Thầy ko biết Thầy chữa cho biết bao nhiêu con người thì trong đó Thầy đã gặp bao nhiêu người vô ơn như vậy. Nếu như Thầy cũng chạnh lòng như tôi thì biết bao nhiêu chúng sinh đau khổ chịu thiệt thòi.
Tôi biết là Thầy vẫn dạy, phải cố gắng chịu đựng không chỉ đổ mồ hôi mà có khi còn rất nhục nhã thì mới thành công được nhưng mà có một số người họ không đáng được chữa. Người nhà họ bị bệnh đã chữa ở khắp nơi rồi không khỏi tốn kém gần trăm triệu đồng mà vẫn thế. Khi gặp tôi, tôi chữa cho họ khỏi nhưng trong suy nghĩ của họ chỉ là nhờ em một tý …Đúng là như câu thầy vẫn nói: “Chỉ để cho họ tùy tâm thì mới biết được cái tâm của họ thế nào”. Không phải vì tôi không nghe lời Thầy không phải vì tôi không thương người nhưng đúng là tôi bị ức chế. Liệu có nên phân loại thành những người đáng chữa và những người không đáng chữa không?
Bố tôi vẫn dạy tôi khi đi ra ngoài phải nhớ: Thiên hạ nhân thiên hạ tài, theo tôi thời buổi này thì phải nói:Thiên hạ bất nhân thiên hạ tàn.
Con xin lỗi Thầy nhưng con đã nói những điều trên rất thật.
.

Snowflower
11-04-2014, 17:27
Chào anh
Em đã đọc đi đọc lại những tâm sự này của anh. Quả thật, em cũng thấy có một vài điều muốn tâm sự cùng anh. Em xin lỗi nếu những điều em tâm sự ở đây có thể không làm cho anh được hài lòng, nhưng em cứ mạnh dạn trao đổi với anh để anh và những người có quan điểm với anh vơi đi phần nào bức xúc nhé.
Trước hết, lời tâm sự của anh đã nói hết được nỗi lòng của anh và nhiều người về sự “vô tâm vô tính”, về những con người “ ko biết nghĩ hay sao hay họ nghĩ đc nhưng cố tình lãng quên”, về những người đã “đau khổ đi hết chỗ này cửa nọ, thầy này thầy kia mà vẫn tiền mất tật mang tốn kém vô cùng đã thế bệnh ngày càng nặng. Khi gặp tôi, tôi đã chữa khỏi cho họ trong thời gian nhanh nhất nhưng họ không một lời cảm ơn và... Tôi thấy mình bị xúc phạm ghê ghớm, lòng tốt công sức mình bỏ ra giá trị chỉ có như vậy sao? Thật chạnh lòng”. Vâng, đúng là có những người như thế, bởi xã hội này thật đa dạng, thế mới là xã hội, anh ạ! Và xã hội thì cũng có người tốt, người xấu mà anh. Nhưng em nghĩ, không phải tất cả trong số họ đều là người vô ơn, có phải không anh? Những người vô ơn hoặc vô tâm thì em không nói, nhưng vẫn có những người mà suốt cuộc đời này, họ không bao giờ quên ơn những người đã cứu mạng sống của mình đâu, anh ạ. Em nghĩ không phải ai cũng mất hết tình người đâu anh. Chỉ có thể họ thể hiện bằng cách này hoặc cách khác mà thôi.
Anh còn viết rằng “Tôi đâu cần họ cho tôi nhiều tiền nhưng họ phải hiểu cái mất khi họ gặp phải mấy thằng thầy xấu, cái được khi họ gặp đc người chân chính. Tôi thiết nghĩ thà cứ đi lừa đảo như mấy thằng thầy kia có khi lại hơn thà cứ đi lừa đảo như mấy thằng thầy kia có khi lại hơn, có lúc tôi muốn từ bỏ ko làm nữa nhưng ko làm thì những người tốt lại chịu thiệt thòi, tôi ko biết đây là nghề hay nghiệp nữa! Nếu là nghề thì phải lên tiếng còn là nghiệp thì im lặng mà làm.” Anh đã đi theo Thầy, em nghĩ anh nên học Thầy mở rộng lòng mình hơn, biết tha thứ, nên có lòng bao dung và độ lượng với mọi người hơn. Không phải chỉ có một mình anh có khả năng chữa bệnh, mà còn có nhiều học trò khác cũng có khả năng chữa bệnh. Em nghĩ nếu họ cũng bức xúc như anh, với quan điểm “tôi giúp anh, anh phải giúp tôi” “ tôi giúp anh, anh phải cám ơn tôi, trả ơn tôi” thì như anh nói, sẽ có biết bao người tốt phải chịu thiệt thòi. Em nghĩ mình giúp người, người được mình giúp chưa chắc đã giúp được mình, mà người khác sẽ giúp mình, anh ạ! Các anh, chị có khả năng chữa bệnh thì hãy dùng nhiệt huyết và trái tim yêu thương của mình mà chữa bệnh cho mọi người. Cứ cho là chữa cho một người, mình lại trả được một nghiệp, nghiệp của mình sẽ nhẹ đi nhiều. Giúp được một người, phúc mình sẽ càng ngày dầy thêm, để phúc đức cho con, cho cháu. Nếu như vậy, em nghĩ mọi khía cạnh của cuộc sống sẽ được giải quyết, giản đơn hơn rất nhiều.
Cuộc sống đừng nên đòi hỏi, anh ạ! Đừng đòi hỏi người khác phải cảm ơn mình, bằng tinh thần cũng như vật chất. Như vậy, cái tâm mình sẽ thanh thản hơn rất nhiều! Giống như Thầy, có bao giờ thầy đòi hỏi ai bất cứ điều gì đâu! Cuộc đời cho đi không có nghĩa là mất đi mà cho đi sẽ nhận được nhiều hơn thế.
Kính thưa Thầy!
Con không biết Thầy nghĩ như thế nào, nhưng con chỉ biết tâm sự những gì con nghĩ. Hôm nay, con có đọc bài viết của hanhthong về chuyến trở về sau chuyến đi từ thiện ở vùng lũ, con nhìn thấy hình ảnh Thầy. Con đã bật khóc. Có phải vì tình yêu thương ngập tràn của Thầy, sự bao dung và độ lượng của Thầy toát lên từ hình ảnh Thầy ngồi cặm cụi chọn từng viên đá, xâu thành chuỗi ngọc để tặng học trò.
Đó là chữ “Nhẫn” trong đời, anh ạ!


259

youme
12-04-2014, 00:45
Liệu có nên phân loại thành những người đáng chữa và những người không đáng chữa không?

Tâm sự của anh Thiên Hạ mặc dù hơi bi quan nhưng rất thật vì thể hiện đúng thực tế hiện nay ạ.
Đối với em, KCTL không phải nghề hay nghiệp, KCTL là cách chữa bệnh đầy kỳ diệu và hiệu quả, nên mong muốn học được cách chữa bệnh bằng KCTL là niềm thôi thúc tự nhiên của em - trước hết muốn mình khỏe mạnh, sau là có thể chữa bệnh cho những người thân, những người mình yêu quý.... Vì mức năng lượng của em thấp, nên khả năng chữa bệnh của em rất tệ, mà lại luôn nhận được khí bệnh từ bệnh nhân nên em cũng suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này: cần phải chữa cho ai?
- Chữa cho ai: hồi đầu em thấy những người bệnh rất đáng thương, em cũng luôn mong muốn chữa bệnh giúp họ nếu mình có thể. Cứ ngồi nghe họ kể chuyện bệnh tình của họ là em lại mong họ hết bệnh, nhưng lại chẳng biết chữa thế nào!!! Nhưng rồi một thời gian tiếp xúc với họ nhiều, em nhận ra những bảo thủ và trì trệ trong cách sống của họ. Nhiều khi em thấy họ bảo thủ tới mức... đáng thương - vì chính sự bảo thủ đó của họ, mà họ chỉ trân trọng những cách chữa bệnh thông thường (nhiều đau đớn và tốn kém) mà không đón nhận những cách chữa bệnh kỳ diệu khác. Có lẽ phải trải qua những ngày tháng đau khổ, thì người ta mới biết trân trọng những ngày tháng khỏe mạnh? Có trải qua những cách chữa bệnh nhiều tốn kém và đau đớn, thì họ mới biết trân trọng những cách chữa bệnh nhanh chóng và không đau đớn? Có trải qua những lần thấp thỏm chờ đợi ngoài cửa phòng khám... thì họ mới trân trọng những lần đến chữa bệnh thật mau và được đón tiếp vui vẻ? Và cứ phải lặn lội ngược xuôi tìm thầy tìm thuốc thì mới trân trọng vị thầy thuốc đó? Dường như món quà để sẵn trên mặt bàn không thú vị bằng món quà phải trèo đèo lội suối tìm kiếm được!
Và cũng dần dần em thấy cần phải có một cách đánh giá nghiêm túc hơn. Kết quả của việc chữa bệnh luôn là sự cố gắng của cả thầy thuốc và người bệnh. Vì vậy món quà hay, là món quà được trao cho người xứng đáng được nhận. Khi đó người bệnh sẽ trân trọng món quà mà mình nhận được. Họ sẽ thay đổi không chỉ về mặt sức khỏe mà tinh thần của họ cũng 'chợt tỉnh' trước những điều may mắn đã đến nữa ạ.
- Mặc dù vậy, em cũng thấy nhiều người bệnh đáng thương hơn đáng trách. Bởi vì sống trong xã hội nhiều đấu đá này, thì bảo thủ và nghi ngờ cũng là 1 "căn bệnh" phổ biến, nên họ chẳng thể qua 1 vài lần bị bệnh mà thay đổi được sự bảo thủ và nghi ngờ của mình được. Dù sao, nếu họ không tự thay đổi tư tưởng của mình, thì chính họ không muốn đón nhận những điều kỳ diệu khác trong cuộc sống thôi ạ - đó sẽ là điều đáng tiếc cho họ :(

nhanhuy
12-04-2014, 21:03
Phương pháp tích thiện

1. Bàn luận rõ ràng về thiện:

Nếu xét một cách tinh tường mà nói, thì thiện có chân có giả, có ngay thẳng có khuất khúc, có âm dương, có phải hay chẳng phải, có thiên lệch hay chính đáng, có đầy có vơi, có tiểu có đại, có dễ hay khó, đều cần bàn luận rõ ràng.
Làm việc thiện mà không hiểu rõ đạo lý, cứ tự cho việc mình làm là hành thiện, ắt không khỏi tạo nghiệp, uổng phí mất tâm tư một cách vô ích.
Thế nào là chân thiện và giả thiện?
Xưa có một số nho sinh yết kiến Trung Phong hoà thượng (một vị cao tăng triều đại nhà Nguyên), mà hỏi: Nhà Phật bàn thiện ác báo ứng như bóng theo hình, tức làm lành gặp lành, làm ác gặp ác, nay có người nọ thiện mà con cháu không được thịnh vượng, mà kẻ kia ác thì gia đình lại phát đạt, vậy là Phật nói về việc báo ứng thực vô căn cứ sao?
Hoà thượng nói: Người phàm tâm tính chưa được tẩy sạch, chưa được thanh tịnh, tuệ nhãn chưa khai, thường nhận thiện làm ác, cho ác là thiện; người như vậy không phải là hiếm có, đã tự mình lẫn lộn phải trái cho ác là thiện, cho thiện là ác, điên đảo đảo điên mà không hay lại còn oán trách trời cho báo ứng là sai, là không công bằng ư.
Bọn nho sinh lại hỏi: Mọi người thấy thiện thì cho là thiện, thấy ác thì cho là ác, sao lại bảo là lẫn lộn đảo điên vậy?
Hoà thượng bảo họ thử thí dụ xem sự tình thế nào là thiện thế nào là ác. Một người trong bọn nói: mắng chửi đánh đập người là ác, tôn kính lễ phép với người là thiện.
Hoà thượng nói không nhất định là như vậy.
Một người khác cho là tham lam lấy bậy của người là ác, gìn giữ sự thanh bạch liêm khiết là thiện.
Hoà thượng cũng bảo không nhất định là như vậy.
Mọi người đều lần lượt đưa ra thí dụ về thiện và ác, nhưng Trung Phong hoà thượng đều bảo là không nhất định là như vậy.
Nhân thế bọn họ đều thỉnh hoà thượng giảng giải cho.
2. Định nghĩa chữ thiện

Hoà thượng Trung Phong chỉ dạy rằng: Giúp ích người gọi là thiện, chỉ vì ích mình gọi là ác. Vì giúp ích người cho nên dù có đánh mắng cũng vẫn là thiện, trái lại chỉ vì ích mình nên dù có kính trọng người cũng vẫn là ác.
(1). Vì vậy người làm thiện đem lại ích lợi cho người là công, mà công tức là chân, còn vì lợi mình ấy là tư, mà tư tức là giả.
Lại việc thiện tự lòng phát ra là chân, tập theo thói cũ là giả, không trước tướng mà làm chân, trước tướng mà làm giả…
Lại nữa làm việc thiện mà xuất phát từ tấm lòng thành là chân thiện, còn hời hợt chiếu lệ mà làm là giả thiện. Hơn nữa hành thiện mà không nghĩ đến một sự báo đáp nào cả là chân thiện, trái lại còn hy vọng có sự đền đáp là giả thiện, đó là những điều tự mình cần khảo sát kỹ lưỡng.
Thế nào là âm thiện, dương thiện?
Phàm làm việc lành mà người ngoài biết được là dương thiện, làm việc lành mà người ngoài không biết được là âm đức. Âm đức được phúc báo, dương thiện hưởng danh thơm. Nhưng danh thơm thường là điều đáng húy kỵ vì xưa nay biết bao nhiêu người vì háo danh thành thử bị danh làm hại, lâm vào cảnh tai họa, ngược lại những người không tội lỗi mà cứ bị thiên hạ chê oan, thì lắm lúc con cháu họ được phát đạt.
Cái lẽ âm dương như thế, phải để tâm nhiều mới hiểu hết.
Thế nào là phải và chẳng phải ?
Nước Lỗ xưa có luật người Lỗ nào chuộc được người bị bắt làm kẻ hầu hạ ở nước khác về thì được quan phủ thưởng tiền. Tử Cống (học trò đức Khổng Tử tên là Tứ) chuộc người về mà không nhận tiền thưởng.
Đức Khổng nghe biết lấy làm buồn phiền mà bảo rằng: Tứ làm việc thất sách rồi. Ôi thánh nhân xử sự nhất cử nhất động có thể cải sửa phong tục thay đổi tập quán, làm gương mẫu cho bách tính noi theo, chẳng phải cứ nhiệm ý làm những việc thích hợp với riêng mình.
Nay nước Lỗ người giàu thì ít người nghèo thì nhiều,nếu nhận thưởng cho là tham tiền là không liêm khiết còn không lãnh thưởng thì người nghèo sao có tiền tiếp tục chuộc người? Từ nay về sau chắc không ai chuộc người ở các nước chư hầu về nữa.
Tử Lộ (tên Do, học trò đức Khổng) cứu người khỏi chết đuối, được tạ ân một con trâu, Tử Lộ nhận lãnh. Khổng Tử hay chuyện hoan hỷ bảo rằng:Từ nay về sau ở nước Lỗ sẽ có nhiều người lo cấp cứu kẻ chết đuối.
Cứ lấy mắt thường tình mà xem, việc Tử Cống không nhận tiền bồi thường là cao quí, Tử Lộ nhận trâu là thấp hèn, nhưng Ðức Khổng Tử lại khen Tử Lộ mà chê Tử Cống.
Vậy nên biết người không nên chỉ nghĩ đến lợi ích trước mắt mà cần xét xem hành động đó có ảnh hưởng tệ hại gì về sau nầy không.
Không nên bàn tới lợi ích nhất thời ở đời nầy mà phải nghĩ tới tương lai xa, mà cũng chẳng nên chỉ nghĩ riêng cho cá nhân mình mà phải nghĩ cho cả thiên hạ đại chúng nữa.
Việc làm hiện nay tuy bề ngoài là thiện nhưng trong tương lai lại di hại cho người, thì thiện mà thực chẳng phải thiện.
Còn việc làm hiện thời tuy chẳng phải thiện nhưng về sau nầy lại có lợi ích cứu giúp người thì tuy ngày nay chẳng phải thiện mà chính thực là thiện vậy.
Ở đời có nhiều sự tình tương tự,chẳng hạn như tưởng là hợp lễ nghĩa, là có trung tín, từ tâm mà thực ra lại trái lễ nghĩa, không phải trung tín hay từ tâm, đều phải quyết đoán chọn lựa kỹ càng.
Thế nào là thiên lệch và chính đáng?
Xưa ông Lã Văn Ý, lúc mới từ chức tể tướng , cáo lão về quê, dân chúng 4 phương đến nghênh đón như thái sơn bắc đẩu. Nhưng có một người làng say rượu mạ lỵ ông. Lã công điềm nhiên bất động bảo gia nhân: kẻ say chẳng chấp làm gì , đóng cửa lại mặc kệ hắn.
Qua một năm sau, người đó phạm tội bị tử hình. Lã công hay biết sự tình mới hối hận rằng: giá mà ngày ấy ta bắt hắn đưa quan nha xử phạt thì hắn có thể bị phạt một tội nhẹ mà tránh khỏi phạm trọng tội về sau.
Ta lúc đó chỉ muốn giữ lòng nhân hậu tha thứ cho hắn, không ngờ hóa ra nuôi dưỡng tính ngông cuồng của hắn để phạm tội tử hình như ngày nay vậy.
Đó là một sự việc do lòng thiện hóa ra làm ác. Cho hay có khi tâm lành mà hành sự lại ác, có khi tâm ác mà hành sự lại lành.
Thế nào là đầy và vơi (bán và mãn)
Kinh dịch nói việc thiện mà không tích lũy cho nhiều không đủ để được danh thơm tiếng tốt, việc ác mà không đọng lại nhiều chẳng đủ để mang họa sát thân.
Kinh thư có nói nhà Thương tội ác quá nhiều như nước vỡ bờ vì thế mà Trụ Vương bị diệt. Việc tích thiện cũng như lưu trữ vật dụng, nếu chăm chỉ cất giữ ắt sẽ đầy kho, còn biếng nhác không chịu tích lại thi vơi chứ không đầy. Chuyện làm thiện được đầy hay vơi bán hay mãn là vậy.
Xưa có một nữ thí chủ vào chùa lễ Phật, muốn cúng dường nhưng lại nghèo, trong túi chỉ còn hai đồng, đem cả ra để cúng.
Vị trụ trì đích thân làm lễ bái sám hồi hướng cho. Sau nữ nhân đó được tuyển vào cung, tiền tài phú quý có thừa, đến chùa lễ Phật đem cả ngàn lượng bạc cúng dường. Hòa thượng trụ trì chỉ sai đồ đệ thay mình làm lễ hồi hướng mà thôi. Nữ thí chủ nọ thấy vậy liền hỏi: Trước đây tôi chỉ cúng dường có hai đồng mà phương trượng đích thân làm lễ bái sám hồi hướng cho, nay cúng cả ngàn lượng bạc mà ngài không tự mình làm lễ là sao vậy?
Vị hoà thượng đáp: Trước kia tiền bố thí quả thật ít ỏi nhưng xuất phát từ tấm lòng thật chân thành, nếu bần tăng không đích thân làm lễ thì không đủ báo đáp được ân đức ấy. Nay tiền cúng dường tuy nhiều nhưng tâm bố thí thì không được chí thành như trước, nên bảo đồ đệ thay bần tăng làm lễ cũng đủ.
Với lòng chí thành bố thí cúng dường chỉ hai đồng mà việc thiện được viên mãn, còn bố thí cả ngàn lượng bạc mà lòng không được chí thiết thì công đức đó chỉ được bán phần mà thôi.
Chung Ly Quyền chỉ dạy cho Lã Đồng Tân cách luyện đan điểm sắt thành vàng có thể đem dùng để cứu giúp người đời.
Lã Đồng Tân hỏi rằng vàng đó sau có thể biến chất không?
Chung Ly Quyền bảo 500 năm sau vàng đó sẽ trở về nguyên bản chất là sắt, thì họ Lã nói: Như vậy sẽ gia hại cho người đời 500 năm về sau, ta chẳng học phép ấy làm gì.
Chung Ly Quyền bảo:Muốn tu tiên cần tích lũy công đức 3000 điều, nhưng chỉ một lời của nhà ngươi nói đó cũng đủ mãn 3000 công đức rồi.
Đây lại thêm một thuyết nữa về đầy vơi hay bán mãn vậy.
Lại làm lành mà tâm không chấp trước thì mỗi việc đều được viên mãn, trái lại tuy làm suốt đời mà việc lành cũng chỉ có được một nửa.
Ví như đem của giúp người mà trong không thấy mình giúp, ngoài không thấy người nhận, trung gian không thấy vật đem giúp thì được gọi là bố thí tam luân không tịch hay nhất tâm thanh tịnh.
Bố thí như vậy, dù một lon gạo cũng có thể gây vô lượng phước, một đồng bạc có thể tiêu ngàn kiếp tội. Nhược bằng tâm khư khư chấp trước, thời tuy bố thí cả thoi vàng, phước đức cũng chỉ có được một nửa.
Ðây lại một cách xét việc lành đầy, lưng, nửa, toàn vậy.

Thế nào là đại và tiểu?
Xưa Vệ Trọng Đạt, một quan chức ở Hàn lâm viện bị nhiếp hồn đưa xuống âm phủ. Diêm vương sai các phán quan trình những cuốn sổ ghi điều thiện và ác ra để xét. Nếu đem so sánh thì những sổ ghi điều ác chất đầy một đống còn sổ ghi điều thiện có mỗi quyển mỏng dính.
Diêm Vương cho đem lên bàn cân thì bên một cuốn sổ mỏng dính kia lại nặng hơn tất cả các cuốn ghi điều ác cộng lại.
Trọng Đạt nhân thế mới hỏi: Năm nay tôi mới chưa đến 40 tuổi đời mà sao tội lỗi lại có thể nhiều đến thế? Diêm Vương bảo: Mỗi một niệm ác kể là một tội không cần đợi đến lúc có thực sự phạm phải hay không.
Trọng Đạt lại hỏi trong cuốn sổ mỏng kia có ghi việc thiện gì vậy.
Diêm Vương bảo: triều đình đã từng dự tính khởi đại công tác tu sửa cầu đá ở Tam Sơn, nhà ngươi dâng sớ can gián, sớ văn đó có ghi chép vào sổ vậy. Trọng Đạt thưa: Bản chức tuy có dâng sớ,nhưng triều đình không y theo lời tấu trình, thì sự việc đâu có ích gì? Thì Diêm Vương lại bảo cho hay là tuy triều đình không y theo lời tấu, nhưng một niệm thiện đó của nhà người là vì lợi ích của toàn dân muốn cho họ khỏi bị đi lao công vất vả, khỏi bị sưu cao thuế nặng, nếu mà lời tấu trình được triều đình y theo thì công đức nhà người thật vô cùng lớn lao. Cho nên nếu có chí nguyện làm việc lợi ích cho quốc gia thiên hạ , cho đại chúng thì tuy việc làm đó có nhỏ mà công đức lại lớn, còn nếu chỉ nghĩ làm lợi riêng cho thân mình thì tuy có làm nhiều mà công đức lại nhỏ vậy.
Thế nào là khó và dễ?
Các vị tiên nho xưa có nói muốn khắc phục mình, muốn thắng được tâm mình thì nên bắt đầu từ chỗ khó khắc phục mà khởi tâm trước.
Đức Khổng Tử bàn về nhân ái cũng nói bắt đầu từ chỗ khó mà thi hành trước, tức là từ chỗ phải thắng được lòng mình vậy, bởi lẽ khó mà làm được thì dễ ắt cũng làm xong.
Chẳng hạn như ở Giang Tây có ông già họ Thư làm nghề dạy học, nhân gặp một người nghèo thiếu tiền quan, vợ người ấy sắp bị quan bắt làm tôi tớ, ông liền bỏ số tiền nhập học của học trò mà ông đã dồn được trong hai năm ra chuộc, nhờ đó vợ chồng người kia khỏi bị ly tán. Ông già họ Trương ở tỉnh Trực Lệ, nhân gặp một người bị nợ khốn, phải đem cầm vợ con. Ông liền bỏ số tiền mình để dành được trong 10 năm ra chuộc, nhờ đó vợ con người kia được an toàn. Bỏ tiền cứu người như hai trường hợp trên thật là hiếm có, ít ai làm nổi. Lại như ông già họ Cận ở Trấn Giang tuổi đã cao, không có con nối dõi, lân gia có người đem đứa con gái còn trẻ đến nạp cho làm thiếp, nhưng ông không nhẫn tâm thu nạp mà đem hoàn trả lại. Đó là chỗ khó có thể nhẫn mà nhẫn được.
Vậy nên phúc báo trời cho hưởng sẽ hậu.
Phàm những người có tiền tài, có quyền thế mà họ muốn làm phúc thì thực là dễ , dễ mà chẳng làm là tự hủy hoại mình. Người nghèo hèn khốn cùng muốn làm phúc thật là khó, khó nhưng mà làm được, đó mới thực là đáng quý vậy.
3. Tuỳ duyên hết sức tu thập thiện

Tùy lúc gặp duyên lành cứu giúp người, hay tùy hỷ công đức mà hành thiện, nếu phân biệt ra từng loại thì rất nhiều, nhưng đại khái có mười loại như sau: trợ giúp người cùng làm thiện, giữ lòng kính mến người, thành toàn việc thiện của người, khuyến khích người làm thiện, cứu người gặp nguy khốn, kiến thiết tu bổ có lợi ích lớn, xả tài làm phúc, gìn giữ bảo hộ chánh pháp, kính trọng tôn trưởng, thương tiếc mạng sống loài vật.
Thế nào là trợ giúp người cùng làm thiện?
Xưa vua Thuấn lúc chưa tức vị thấy những người đánh cá ở đầm Lôi Trạch, đều tranh chiếm chỗ nước sâu dầy nhiều cá, còn người già yếu phải tìm chỗ nước nông cạn chảy xiết ít cá mà đánh, nên có lòng trắc ẩn bất nhẫn, bèn cùng tới đánh cá. Thấy người nào tranh dành chỗ thì ông im lặng không đá động gì đến tánh xấu ấy, còn thấy người nào mà có lòng nhường chỗ thì ông hết lời khen ngợi mà theo gương đó cũng nhường chỗ cho người khác. Một năm sau những người đánh cá ở chỗ nước sâu ai cũng có lòng nhường chỗ cho nhau mà không tranh dành nữa.
Ôi vua Thuấn thực sáng suốt, há chẳng phải mất lời mà khuyên bảo giáo hóa được người sao! Tuy không dùng lời mà dùng chính bản thân mình làm gương mẫu cho người khác sửa đổi. Đây là chỗ khổ tâm và khéo dụng công của vua Thuấn vậy.
Bọn chúng ta ở thời mạt pháp nầy chẳng nên thấy mình có chỗ sở trường mà khinh khi chèn ép người, chẳng nên lấy chỗ hay giỏi của mình mà đem so sánh xét người. Ẩn ác dương thiện tức là thấy người ta dở, có lỗi lầm thì gặp riêng khuyên bảo đừng ra ngoài nói xấu làm người ta mất hết danh dự, gặp được việc làm tốt của ai thì nên ghi nhớ mà học theo đồng thời hết sức ca ngợi để mọi người cùng được biết.
Thế nào là thành toàn việc thiện của người?
Một hòn đá trong có ngọc nếu bị ném bỏ ắt sẽ vỡ tan như hòn ngói, nhưng nếu đem mài dũa chạm trổ ắt sẽ thành khuê trượng hốt ngọc. Cho nên phàm thấy người làm việc thiện hoặc thấy ý chí và tư chất của họ có thể tiến thủ thành công thì đều nên khuyến dụ trợ giúp họ; hoặc khen ngợi khích lệ hoặc gìn giữ bảo bọc họ; hoặc biện bạch hộ cho họ hay chia xẻ cùng họ nỗi oan ức bị người ghen tị mà vu họa phỉ báng họ, cốt sao giúp cho họ được thành công mà thôi.
Đại khái con người thường không ưa thích những người không giống như mình, chẳng hạn như ác không ưa thiện, tiểu nhân không thích quân tử. Người trong một xóm làng, thiện thì ít mà xấu ác thì nhiều, vì thế người thiện ở đời bị kém thế khó có thể tự lập được vững vàng.
Hơn nữa người hào kiệt, thông minh tài cán, tính tình cương trực không trọng bề ngoài, không ưa tiểu tiết nên hay bị người ta hiểu lầm mà chỉ trích phê bình; vì thế cho nên việc thiện thường dễ bị hư hỏng mà người thiện thường bị nhạo báng, cười chê, chỉ duy có người trưởng giả nhân hậu mới hiểu rõ được sự tình mà khuông phù trợ giúp cho họ được thành công. Thành toàn cho người thì công đức thực là lớn lao vô cùng.
Thế nào là khuyến khích người làm thiện?
Con người ta sinh đã sinh ra làm người, ai mà không có lương tâm.
Đường đời mênh mông mù mịt rất dễ bị sa đọa chìm đắm vì lợi danh.
Đối với những người còn mải mê tham danh tham lợi tạo thành nghiệp ác, ta nên tìm cách cảnh tỉnh họ cho thoát khỏi sự mê hoặc, cũng giống như họ đang trải qua một giấc mộng lớn trong đêm dài mà ta giúp họ đoạn diệt, bạt trừ hết thì ân huệ đó thật vô biên vô lượng.
Hàn Dũ đời nhà Đường có nói: dùng lời thì khuyên người được một đời, làm sách thì khuyên người được trăm đời. Việc khuyên người làm lành ở đây đem so với việc cùng người làm lành ở trên có phần sút kém, song theo bệnh cho thuốc, theo thời khuyên răn vẫn thâu được hiệu quả rất nhiều. Còn như dùng chính bản thân mình hành động làm mẫu mực, làm gương cho người trông thấy để họ tự nhiên tỉnh ngộ biết được lỗi lầm mà sửa đổi thì hiệu quả cũng chẳng kém mà không để lại hình tích gì; có hai phương tiện nầy đều chẳng thể bỏ qua. Muốn giúp người, khuyên người cần phải thông minh sáng suốt, biết tùy thời, tùy người không để mất lời tức phí lời mình nói mà người không nghe, cũng không để mất người, tức là gặp người có thể khuyên cải được mà mình không hành động để lỡ mất dịp làm lành, như thế là kém hiểu biết không có trí tuệ vậy.
Thế nào là cứu người nguy cấp?
Người ta ai cũng có lúc gặp phải sự tai ương hoạn nạn xảy ra. Vậy khi gặp ai lâm cảnh ách nạn hãy xem như chính mình lâm nạn mà lo vội vã cứu trừ, hoặc lấy lời biện bạch an ủi, hoặc dùng phương chước khôn ngoan giải trừ. Thôi Tử có nói: Làm ân không cần phải đợi lớn lao mới làm, chỉ cần cứu kịp người lúc cấp nạn là quý.
Ðó thật là lời của kẻ có lòng nhân vậy.
Người đời lấy cơm ăn áo mặc làm mạng sống, cho nên rất quý trọng đồng tiền, nay chúng ta có thể xả bỏ được tức là trong lòng bỏ được tính keo kiệt, ngoài mặt thì cứu giúp được người lúc cần cấp; lúc mới bắt đầu thì có vẻ miễn cưỡng mà làm, nhưng rốt cuộc xả bỏ quen rồi thì an nhiên tự tại hành động, có thể rửa sạch được lòng riêng tư, vị kỷ, trừ bỏ được tính biển lận.
Thế nào là giữ gìn bảo hộ chánh pháp?
Góp phần công đức xây dựng chùa chiền, chăm làm việc Phật sự, ấn tống kinh điển, lưu truyền sách báo bài giảng của quý thầy là bảo hộ chánh pháp.
Bản thân mình thì học, hiểu và thực hành đúng chánh pháp rồi đem chánh pháp đó lan truyền đi cho những người khác, ấy cũng là bảo hộ chánh pháp.
(Trích Liễu Phàm Tứ Huấn – Dịch Việt: Hoà Thượng Thích Thiện Siêu)

youme
13-04-2014, 21:13
Mình thích đoạn này trong bài viết của bạn nhanhuy:

Muốn giúp người, khuyên người cần phải thông minh sáng suốt, biết tùy thời, tùy người không để mất lời tức phí lời mình nói mà người không nghe, cũng không để mất người, tức là gặp người có thể khuyên cải được mà mình không hành động để lỡ mất dịp làm lành, như thế là kém hiểu biết không có trí tuệ vậy.

Nhưng làm sao có được sự thông minh, sáng suốt để biết được điều này: tùy thời, tùy người???
Theo quan điểm của mình thì:
- Trước nhất vẫn là 'tùy thời': nghĩa là trong tình huống cấp bách (thời) thì không quan trọng người đó là ai.
- Sau đó mới là 'tùy người': nếu trong tình huống bình thường thì cần xem xét người đó như thế nào...
Và dù sao, sự đánh giá tùy thời, tùy người cũng phần nhiều dựa trên cảm nhận của mình tại chính thời điểm hành động đó. Nên càng thông minh, sáng suốt thì sự đánh giá tùy thời, tùy người của mình càng chính xác. Nhưng đợi đến lúc mình thông minh, sáng suốt để đánh giá được đúng thì biết đến bao giờ(???) nên cứ làm đi, sai thì sửa... nhỉ hihi.

NhuMai
13-04-2014, 22:07
Ngoài anh Thiên Hạ thì đã có anh chị nào đi chữa bệnh cho người khác bằng KCTL chưa?
Ngoài anh Thiên Hạ thì đã có anh chị nào đi chữa bệnh cho người khác mà lại gặp phải những người vô tâm, vô tính thậm chí là vô ơn chưa?
Nếu mình đã gặp phải những người vô tâm, vô tính thậm chí là vô ơn ấy thì mình đã xử trí thế nào?
Tôi rất muốn được nghe những lời tâm sự chân thật, những biện pháp xử lý tình huống cụ thể của những người đã thực hành thành công.
Trong Nội Qui của Diễn đànThầy đã ghi rõ:
5. Khuyến khích những bài viết mà người viết đã thực hành để có được những thông tin xác thực, có hiệu quả trong ứng dụng. Tránh trích dẫn quá nhiều.
Có lần tôi đã được nghe Thầy nói: "Dù ai giỏi đến đâu thì mỗi một ngày cũng chỉ phát công chữa được cho một số ít người thôi, trong khi đó người cần ta chữa lại nhiều! Tình huống bắt buộc ta phải chọn người để chữa. Vậy ta chọn người theo cách:
- Xếp hàng theo thứ tự?
- Ai có nhiều tiền thì chữa trước?
- Ai trông phúc hậu tử tế thì chữa trước?
Trong hai người bệnh nhân đến gặp ta, có một người phúc hậu tử tế nhưng hơi nghèo, còn người kia trịch thượng vô tâm và đã từng vô ơn nhưng giàu có...Ta sẽ nhận lời chữa cho ai khi ta chỉ có khả năng chữa cho một người?"
Vì sao Thầy lại chuộng thực hành hơn là lý thuyết, vì sao Thầy lại chuộng sự chân thật hơn là sáo rỗng có lẽ Thầy đã quá hiểu: "Lý thuyết là màu xám còn cây đời thì mãi mãi xanh tươi".

theoThầy
14-04-2014, 11:51
Nhân việc chia sẻ của ThiênHạ và quan điểm của Snowflower, tôi xin dùng ví dụ của bản thân để luận bàn về điều này:
Ngày trước, khi còn đi học và đặc biệt là lúc còn là sinh viên, vì lúc đó đã có nhận thức tương đối người lớn về mọi chuyện, nhưng lại chưa hiểu hết mọi điều, học hành vất vả cộng với thói lười biếng, tôi luôn ước ao rằng giá như lúc nào cũng được đi học mà lại không phải thi cử, hoặc nếu phải thi thì thầy cô cứ cho hết 7,8 điểm mà không chấm, thế là thầy cô thì nhàn, mình thì vui. Rồi cuộc đời đưa tôi vào vị trí của người chấm điểm. Bản thân các em cũng vậy, rất nhiều khi giống như tôi ngày xưa, cũng bày tỏ nguyện vọng giống mình ngày xưa, thầy cho bọn e điểm cao thật cao vào, thầy cộng điểm thật nhiều vào. Điểm khác biệt giữa sinh viên thời nay vào thời xưa rất rõ ở một điểm là các em dám bày tỏ nguyện vọng và chính kiến của mình. Lúc đó, tôi đặt tình huống ngược lại cho các em, các em có muốn đánh đồng tất cả các sinh viên chăm chỉ, có ý thức, với những người không đi học, lười học đều nhận cùng một điểm số không? Thì hầu như tất cả các sinh viên có ý thức đều không muốn.
Vậy, điểm mấu chốt trong câu chuyện này là gì? Tôi có sai không khi không cho tất cả sinh viên điểm cao, thỏa mãn điều mà họ mong muốn! Để trở thành người cho điểm người khác, tôi đã trải qua vô số những khó khăn, vậy tại sao tôi không ban phát điểm cho các em, tôi có mất gì không nếu cứ cho điểm như thế???
Đứng trước rất nhiều học trò, rất nhiều sự cám dỗ, nhiều sự lựa chọn,…mình là người cầm cân, nảy mực, tôi lại hiểu ra một điều đơn giản: những điểm số đó không phải của mình, không phải mình là người ban phát, mình chỉ đơn giản là cái cân, giúp các em đánh giá, hiểu được thành quả của sự cố gắng của chính bản thân họ.
Như Thầy luôn nói, không có gì là đúng, là sai, quan trọng nhất là điều đó có hợp lí hay không. Mỗi người đến với cuộc đời này đều có lí do, làm điều gì đó cũng có lí do, vấn đề là mình hiểu lí do đó là gì và thực hiện nó cho hợp lí.
Khi Thienha bức xúc về việc có nhiều người không đánh giá đúng công sức và tấm lòng của mình khi anh đi chữa bệnh cho người khác, giúp họ khỏi bệnh, là lúc anh nhận được câu trả lời cho chính mình, đừng hỏi tại sao người ta làm vậy, mà nên hỏi ngược lại rằng, tại sao mình làm vậy? Anh hãy nhớ rằng, để có được mức năng lượng đủ lớn để đi chữa bệnh được là lúc anh đã phải mất rất rất nhiều thời gian và công sức, anh phải trả bằng chính tuổi thọ của mình, hàng ngày anh phải bỏ ra ít nhất 1,2 tiếng, tách mình khỏi cuộc sống, để thiền và có năng lượng đó, 1 tháng anh mất bao nhiêu giờ, một năm, một đời anh đã mất đi những gì để có được mức năng lượng đó? Anh phải hi sinh và trả bằng rất nhiều thứ mà họ không nghĩ đến. Vậy, hãy làm điều gì cho hợp lí. Anh hãy nhớ rằng, chính vì cuộc sống này còn rất rất nhiều người cần mình, vì vậy, hãy tìm những người thực sự cần mình để giúp, hãy tìm người hợp lí để giúp. Hãy dùng năng lượng của mình để phân phát cho hợp lí. Thầy của chúng ta giúp mọi người, chữa bệnh được cho nhiều người vì đó chính là lí do Thầy xuất hiện ở thế giới này, làm điều người khác không thể làm, chấp nhận điều mà người khác khó chấp nhận. Nhưng đến cả Thầy cũng còn được các Cụ nhắc nhở: “Làm những việc cần làm, giúp những người đáng giúp”. Thầy cũng đã gặp vô vàn những người như trường hợp mà anh ThiênHạ đã gặp, họ mất hàng chục, hàng trăm triệu tiền thuốc men mà không khỏi rồi họ cám ơn Thầy bằng mấy quả thanh long khi khỏi bệnh. Họ chắc không phải vô tâm, mà bằng trực quan mà nói, họ có thấy Thầy và các anh chị mất mát gì đâu, chỉ ngồi ngồi cười cười, nói nói mấy câu, có vất vả gì đâu!. Đi bệnh viện, họ phải thực sự bỏ số tiền ra để mua thuốc, thuốc thì phải sản xuất…Vì vậy, họ bằng lòng với số tiền họ bỏ ra. Họ không hiểu rằng, đến với Thầy, họ cũng không tự nhiên khỏi, họ cũng được chữa, bằng các liệu pháp mà họ không nhìn thấy, để có liệu pháp đó, Thầy thuốc phải trả bằng tuổi thọ ở kiếp này, bằng cuộc sống ở nhiều kiếp khác.
Quan điểm của chị Snowflower cũng rất thiện. Chị cho rằng: “Cuộc sống đừng nên đòi hỏi, anh ạ! Đừng đòi hỏi người khác phải cám ơn mình, bằng tinh thần cũng như vật chất. Như vậy, cái tâm mình sẽ thanh thản hơn rất nhiều!”.

Chị nói đúng, nói rất đúng. Đấy đúng là quan điểm của người có tâm thiện. Đấy là chị nói theo quan điểm của người đi giúp đỡ, tôi đồng ý với chị. Còn theo quan điểm của người nhận được sự giúp đỡ thì sao?
Có phải là khi để cho họ "tùy tâm" thì họ sẽ luôn luôn trả với giá thấp nhất có thể, thậm chí còn lờ đi luôn công lao của người khác.
Sự thật của xã hội hiện nay có không ít những người như vậy!
Nhưng cái mà tôi bàn ở đây, tu thì tu cho thực, thiện thì thiện tại tâm. Về mặt trần tục, lấy một câu chuyện để ví dụ: hàng ngày, chúng ta nhìn thấy rất nhiều người ăn xin, chị có sẵn lòng cho tất cả mọi người trong số những người đó tiền không? Chị có cho tất cả số tiền chị có không? Chị có thanh thản không khi biết rằng trong số rất nhiều người mà chị cho tiền đó, họ không thực sự đói và khổ? Họ đi xin chị chỉ vì đơn giản là họ không thích làm việc? Ai cũng đã từng như vậy, phát hiện ra rằng hóa ra bây giờ, ngoài những người thực sự cần bàn tay giúp đỡ, sự thiện tâm của người khác, thì còn rất nhiều người coi ăn xin là 1 nghề, vì vậy, họ không cho tiền tất cả những người đến xin họ, họ chỉ cho 1 số ít những người mà họ cảm thấy thực sự đáng được giúp đỡ.
Ở đây, tôi không ví những người bệnh như những người khó khăn về vật chất kia, tôi chỉ muốn bàn về phần ngược lại, từ phía những người muốn cứu giúp người khác. Với một mức năng lượng có hạn và không tự nhiên sinh ra, những người muốn đi chữa bệnh cho người khác, cần biết dùng năng lượng của mình trong những tình huống hợp lí, những con người thực sự đáng được giúp, để việc làm của mình thực sự có ích, thực sự hợp lý. Khi mình giúp những người thực sự mong muốn, thì chính họ, sau khi khỏi bệnh, sẽ mong muốn, sẽ có ý thức hơn trong việc tập luyện, để tích lũy năng lượng nhiều hơn. Và đến một lúc nào đó, họ lại có thể tiếp tục con đường giúp người, giúp đời chữa bệnh, làm cho gia đình KCTL trở nên ngày càng giúp được nhiều người hơn nữa. Đấy chính là điều hợp lí nhất để giúp Thầy, giúp đời!!!

Còn một câu hỏi mà ta cần đặt ra cho chính ta:
Khi ta cũng được hưởng cái ân huệ "tùy tâm" thì ta sẽ thực hiện nó như thế nào ?
Ta cũng viện mọi lý do để cho chi phí là thấp nhất?
Ta sẽ đền ơn người giúp ta xứng đáng với cái mà họ đã đem lại cho mình?
Thầy vẫn nói: "Cứ để cho mọi người "tùy tâm", lúc đó ta sẽ hiểu họ hơn."
Với tôi, nhận thức được cái mình cho đi đã khó, đánh giá đúng về cái mình được nhận còn khó hơn rất nhiều lần!
Cả đời cố gắng sao cho hiểu và học được hai chữ "hợp lí" là thành công!
Nhưng để hiểu và học được hai chữ "hợp lý" thì việc đầu tiên là phải học và hiểu được hai chữ "biết ơn" .
.

tim_dao
14-04-2014, 12:42
Cảm ơn bài viết của chị TheoThầy
Bài viết của chị hay quá, chị phân tích được nhiều điểm mà trước đây em vẫn còn phân vân.
Em cũng xin phép được post lại 3 đoạn thơ số 117, số 6 và số 10 . trong bài CHÂM NGÔN NGẮN - SUY NGHĨ DÀI.

117

Phật nói: mỗi sáng dậy,
Tức là ta tái sinh.
Và điều quan trọng nhất -
Ta làm gì với mình.

6

Ở đời, hỏi có gì
Hơn lòng thương, lẽ phải?
Mọi cái sẽ qua đi,
Chỉ tình người ở lại.


10

Theo qui luật vật lí:
Cho thì sẽ không còn.
Theo qui luật từ thiện:
Cho - mình sẽ nhiều hơn.

Y Xuan
14-04-2014, 19:21
Với nick là Thiên Hạ, bạn đã mạnh dạn chia sẻ suy nghĩ của mình về một số người trong thiên hạ - những người mà đã từng được bạn chữa bệnh cho họ bằng phương pháp KCTL. Người trong thiên hạ thì rất đa dạng, phong phú, nhiều thể loại người khác nhau thế mới làm nên thiên hạ.
Việc bạn Thiên Hạ đã chữa khỏi bệnh cho người bệnh bằng phương pháp KCTL thật vui mừng, vui mừng hơn là bạn gọi điện lại cho họ để hỏi xem họ đã khỏi bệnh chưa. Điều này chứng tỏ bạn là người có trách nhiệm với bệnh nhân, bạn gọi lại để biết thông tin về người bệnh nếu họ khỏi bệnh rồi có nghĩa là việc chẩn đoán bệnh của bạn là đúng và áp dụng phương pháp chữa là phù hợp, người bệnh tiếp nhận được phương pháp chữa bệnh bằng KCTL. Nếu bạn nhận được câu trả lời là đỡ một phần hoặc sao chữa mãi mà bệnh tình vẫn chưa thuyên giảm... thì bạn sẽ suy nghĩ thêm hoặc gọi điện hỏi Thầy để Thầy hướng dẫn cách chữa khác chăng? Vậy nên, nhìn ở góc độ y đức của người thầy thuốc thì việc bạn gọi điện để biết thêm thông tin từ ''người bệnh'' là cần thiết và bạn đã làm đúng, bạn đừng buồn. Tôi hiểu, điều mà bạn Thiên Hạ mong muốn là hãy thông tin cho bạn ấy biết tình hình sức khỏe sau khi được chữa bệnh để biết thông tin về tình hình bệnh tật, chứ không phải là một lời "cảm ơn" hay một số tiền.
Bạn viết về sự băn khoăn của mình: "Liệu có nên phân loại thành những người đáng chữa và những người không đáng chữa không"? Phải chăng đây là kết quả của sự bức xúc về việc có nhiều người không đánh giá đúng công sức và tấm lòng của mình khi bạn đi chữa bệnh cho họ, giúp họ khỏi bệnh, nhưng họ quên mất không gọi điện cho bạn. Theo tôi thì, có lẽ bạn không có đủ thời gian để cân nhắc là có đáng chữa hay không đáng chữa. Việc trước tiên là bạn nên chữa trị để cứu họ qua cơn nguy kịch sau đó tùy thuộc vào tâm nguyện của họ có muốn tiếp tục hay không? Những người mà bạn chữa bệnh cho họ khỏi bệnh, sau đó họ cũng không gọi điện cho bạn cũng chẳng thèm quan tâm, chẳng mảy may suy nghĩ... thì duyên của họ cũng chỉ được một lần chữa đó thôi, chắc không có lần thứ hai.
Tôi thường được nghe đồng môn của mình, gọi điện thoại lại cho cái người mà đã gọi điện thoại để nhờ chữa bệnh để hỏi xem tình hình bệnh tật thế nào rồi... thì nhận được câu trả lời là "em đỡ rồi ạ, em khỏi rồi ạ", lúc này mới nói câu "em cảm ơn". Nhiều lần như vậy, tôi có gạn hỏi thì nhận được câu trả lời là "hỏi để biết mình chữa như vậy đã đúng chưa?". Còn tôi, thấy đồng nghiệp đau đớn vật vã, biết sức mình có hạn nhưng chả nhẽ thấy họ đau mà mình không giúp.. Vậy là xin lệnh bài Thầy cho giúp bạn ấy qua được cơn đau đớn lúc đó.... Kết quả là bạn ấy đi nói với người khác là "Giữ thể diện cho nó (cho tôi) chứ nó có phải thánh thần gì đâu mà chữa khỏi".
Tôi biết một trường hợp, cháu bé ốm rất nặng đi khắp bệnh viện không tìm ra bệnh gì cả. Bố mẹ khóc mếu máo mang cháu nhờ... chữa bằng KCTL. Sau khi chữa khỏi bệnh cho cháu bé, tôi nói với bố mẹ cháu cần có thời gian để cân bằng năng lượng thanh thực nhưng vì cháu còn bé cơ thể lại đang yếu chưa ngồi tập được cả bài TKKT thì bố mẹ tập cho con nằm bên cạnh cũng được. Nhưng bố mẹ lười, không chịu tập... rồi con lại ốm... lại mang đến. Chả lẽ lúc đó vì bố mẹ cháu lười biếng mà không chữa bệnh cho cháu bé hay sao.
Thiên hạ là như vậy đó bạn, tuy nhiên trong thiên hạ cũng có những người tốt thực sự, những người biết trân trọng, biết ơn những điều tốt đẹp mà người khác mang lại cho họ. Bài viết của bạn theoThầy có đoạn "Đừng hỏi tại sao người ta làm vậy, mà nên hỏi ngược lại rằng, tại sao mình làm vậy?" sẽ phần nào giúp bạn giải tỏa được những chạnh lòng không đáng có của bạn.

Trái tim dũng cảm
14-04-2014, 23:17
Trái tim dũng cảm xin có một số ý kiến về đề tài này với Thầy cùng mọi người ạ:

Anh Thiên Hạ đã âm thầm tìm hiểu luyện tập KCTL và đã chữa được bệnh cho nhiều người. Những người trong gia đình KCTL như tôi chắc hẳn rất vui với thông tin này. Và cũng rất chào mừng khi anh đã "xuất đầu lộ diện" chứ không âm thầm hoạt động trên diễn đàn nữa để chia sẻ những bức xúc của anh xung quanh đề tài về những người vô tâm được anh cứu chữa.
Cũng như tiêu đề bài viết anh chọn "KCTL - Một nghề hay một nghiêp", tiêu đề rất hay nhưng tôi nghĩ chắc cũng thiếu một chữ "DUYÊN" ở trong này.
Tôi tin chắc nhiều người đến với KCTL đầu tiên không nghĩ là một nghề hay một nghiệp, chỉ là vì một chữ DUYÊN và vì rất nhiều duyên....ngay cả Thầy NQT khi đến với KCTL đầu tiên cũng vì duyên, vì Thầy bị bệnh và không nơi nào chữa được, tìm mọi cách cũng không xong và Thầy đã có duyên với KCTL từ đó cùng với sự rèn luyện để đầu tiên là cơ thể khỏe mạnh và dần dần tôi nghĩ cái NGHIỆP Và cái NGHỀ mới bắt đầu từ đó....Vậy phải chăng mọi thứ đều bắt đầu từ DUYÊN?
Hay như những cô gái muốn cắt duyên âm và tìm kiếm từ khóa "Cắt duyên âm" trên mạng, có rất nhiều đề tài, thầy bà có thể giải được nhưng họ lại muốn tìm đến Thầy để nhờ Thầy giúp...vậy cũng là cái duyên....Hay như việc những người học trò hâm mộ Thầy kể cho bạn mình nghe, cho người yêu mình nghe về những việc Thầy đã làm, đã giúp người và từ đó họ cũng ngưỡng mộ Thầy và thích tìm hiểu, muốn gần Thầy cùng gia đình KCTL hơn và dần dần họ yêu lúc nào không biết....vậy tôi nghĩ đó vẫn là chữ DUYÊN!
Xét về đạo Phật thì có hai khái niệm: DUYÊN KHỞI và DUYÊN TAN....vậy những ví dụ trên kia là DUYÊN KHỞI....và cũng không ít DUYÊN TAN ví dụ như những người được anh chữa bệnh và họ vô tâm không một lời thông báo, cảm ơn với anh và chắc anh cũng không muốn tiếp tục chữa bệnh cho họ nữa đúng không ạ? Hay có những người lúc đầu tập rất hăng say nhưng tập sai quy trình và thấy lâu lâu không có hiệu quả họ chán và từ bỏ dần....và vậy thôi!...duyên tự tan dần...Tôi nghĩ mỗi người chúng ta đều tạo nên rất nhiều Duyên khởi nhưng cũng có rất nhiều Duyên tan....
Việc anh bức xúc không có gì là sai nhưng thực sự tôi đọc tôi cũng bị bức xúc theo những dòng chữ anh viết và tôi thấy thật may vì Thầy tôi không bức xúc nhiều như anh nên vẫn có rất nhiều người được chữa bệnh kể cả những người trong nhóm "duyên tan" :)
Và tôi cảm giác như anh hơi thiếu kiên nhẫn vì anh mới chữa được cho vài người nhưng họ làm anh thất vọng thì anh đã muốn từ bỏ và bắt đầu suy nghĩ về Nghề và Nghiệp KCTL....thì tôi bỗng hình dung ra hình ảnh những cô cậu sinh viên đi thực tập và suốt ngày kêu chán vì công việc tại nơi mình thực tập không như những gì được vẽ ra khi bắt đầu vào đại học...và họ bắt đầu nghĩ liệu ra trường có nên đi làm đúng nghề hay trái nghề cho được nhiều tiền hơn không????
Và thiết nghĩ thế nào là người không đáng được chữa? Anh chữa xong cho họ, họ không cảm ơn anh thì anh mới biết họ không đáng được chữa đúng không ạ? Và tôi tin chắc nhiều người trong số họ là người quen của anh :). Hoặc không anh phải làm một phép thử khi họ đến nhờ thì tôi nghĩ anh nên hỏi :"Theo anh/chị nghĩ, anh/chị có đáng để được tôi chữa bệnh cho không? Hãy cho tôi biết lý do tại sao, dẫn chứng cụ thể" (giống như đi phỏng vấn xin việc ý ạ) thì phần nào câu trả lời của họ sẽ giúp anh phát hiện ra họ đáng hay không đáng được chữa.
Xin kể một ví dụ: Thầy cùng một số học trò đi làm việc ở tỉnh về trong buổi tối, đường vắng và có 2 người thanh niên đi xe máy lạng lách mặc dù xe ô tô đã phanh lại gần như đứng im, cố tránh họ nhưng họ vẫn đâm vào xe của Thầy cùng mọi người trên xe. Lý do: Họ uống rượu say mềm...
Kết quả: Xe ô tô xịn bị vỡ đèn, xước sát, mọi người hoảng hồn; Hai người thanh niên bị chảy máu...
Nếu là anh Thiên hạ, anh có chữa cho họ không???? Họ có phải là những người không đáng chữa không???
Cách xử lý của Thầy: *** (Kết quả xin xem ở cuối bài) :)
Tôi rất thích cách người Pháp sống và xử sự với nhau vì họ luôn biết nói "Cảm ơn", "Xin lỗi" khi cần thiết mặc dù nhiều khi mình thấy nếu ở Việt Nam chắc mình chẳng bao giờ nói câu đó. Đưa hộ họ cái kéo, trả họ quyển sách.... họ đều cảm ơn...từ bạn bè đến bố mẹ, đến người không quen biết...Họ nói "Xin lỗi" kể cả những việc nhỏ như bỗng dưng va phải nhau, xin lỗi khi hỏi người nào đó khi họ đang làm việc khác....vậy nên ở Việt Nam ra đường va chạm nhỏ vẫn có thể làm nên những cuộc đánh nhau lớn...Thế nên càng ở Việt Nam thì ta càng phải học cách giảm nhẹ bức xúc ...
Tôi biết, có nhiều lúc Thầy gặp rất nhiều người vô tâm, bức xúc cũng nhiều, thiệt thòi hơn so với các thầy/bà khác rất nhiều nhưng Thầy vẫn rất nhẹ nhàng với bệnh nhân. Mấy ai làm được như Thầy...?
Trên đây là một số ý kiến của tôi sau khi đọc bài viết của anh và các bài chia sẻ phía dưới của mọi người cũng đã nói hết những gì tôi muốn nói.
Mong anh Thiên Hạ sẽ tìm chọn được những người đáng được chữa và có niềm tin vào những người tốt trong thiên hạ vẫn còn và không bỏ sót họ :)
Xin kể một ví dụ của chính tôi: Cậu em đồng nghiệp bị vài cái mụn to rất to xung quanh miệng, nói rất khổ sở và hỏi "chị có cách nào chữa không", cậu em ngồi ghế, tôi đứng đằng sau để tay lên đỉnh đầu Bách hội và ...nhờ Thầy chữa giúp :), ngày hôm sau cậu em hồ hởi đến khoe với niềm vui sướng rằng mụn xẹp đi đáng kể và bảo chị phù phép kiểu gì hay thế....:) Rất may tôi gặp được người không vô tâm lắm, nên tôi thấy vui. Tôi chưa chữa bệnh được cho nhiều người nhưng tôi cũng đã được chứng kiến chồng tôi chữa bệnh cho người khác và cũng phải gọi điện như anh để được nghe câu trả lời là đã đỡ rồi....và cảm giác bức xúc là có ! Nhưng....trên tất cả, khi có người cần giúp và lúc đấy năng lượng có đủ, chắc chắn chồng tôi sẽ lại tiếp tục chữa bệnh cho nhiều người khác....mà tôi nghĩ chắc anh ấy cũng không nghĩ về Nghề hay Nghiệp gì khi chữa bệnh cho người ta đâu,
Bài viết của anh Thiên Hạ lại làm tôi nhớ đến bài viết "Thầy tôi VÔ GIÁ" tôi đã viết cách đây không lâu. Xin copy link lại đây để những ai chưa đọc thì có thể đọc và hiểu hơn những gì Thầy của chúng tôi đã và đang làm: "Thầy tôi VÔ GIÁ" (http://tukhicongdentamlinh.net/diendan/showthread.php/4486-Thay-toi-VO-GIA?p=13564#post13564)



***: Kết quả ví dụ: Thầy dừng xuống xem tình hình của hai thanh niên và tìm cách chữa bệnh, giảm nhẹ bệnh cho họ và cả đoàn đi mà không bắt họ phải đền tiền vì những gì họ đã gây ra...
Bao nhiêu người bức xúc với hai thanh niên trên?
Bao nhiêu người nghĩ sẽ chữa cho họ?
Bao nhiêu người xử lý như Thầy?

trannam792003
15-04-2014, 00:05
Gửi bạn Thiên Hạ

Đọc những dòng tâm sự của bạn, tôi cũng thấy chạnh lòng. Nhiều lúc thầy trò cứ nói đùa với nhau " Môn của mình là môn Tâm Thần" học trò toàn là những người " có vấn đề về tâm lý" mới đi theo Thầy để ăn cơm nhà, vác tù và cho thiên hạ vì có ai nhìn thấy thầy trò làm gì đâu? chỉ ngồi lim dim mắt, gật gù, lẩm nhẩm mấy câu mà giải được khí xấu, giải trùng tang, trấn đất, bắt ma, chữa khỏi bệnh.....

Những điều tôi muốn chia sẻ thì các bạn theo Thầy, youme... cũng đã tâm sự rồi. Đối với tôi việc chữa bệnh như là một cơ hội để học tập và áp dụng những gì mình đã học vào cuộc sống chính vì vậy tôi rất mong muốn được nghe những phản hồi từ phía người bệnh cho dù bệnh có thuyên giảm hay ko? Nhiều lúc tôi rất bức xúc khi phải chủ động liên lạc với bệnh nhân chỉ để hỏi han vài câu nắm tình hình bệnh diễn biến ra sao giúp tôi có thể tìm ra những thiếu sót của mình từ đó điều chỉnh phương pháp chữa bệnh cho tốt hơn. Điều này không chỉ tốt cho chính bệnh nhân đó mà còn tốt cho nhiều bệnh nhân khác nữa vì lần sau gặp lại bệnh như vậy ở một bệnh nhân khác, chắc chắn tôi sẽ có cách chữa hiệu quả nhất. Đó chính là điều tôi mong muốn. Nhiều lúc tôi trăn trở " Tại sao mình chữa hết sức như vậy mà bệnh vẫn không thuyên giảm bao nhiêu" Tại sao.....? Tại sao.....? Rồi lại hỏi han kinh nghiệm từ đồng môn, chạy đến hỏi Thầy...Tất cả chỉ với mong muốn có thêm kiến thức để hành đạo, để giúp được nhiều người hơn rồi lại bức xúc nhiều hơn. Sau những lần bức xúc như bạn Thiên Hạ , lại chả muốn chữa cho ai nữa......nhưng tôi nghĩ: Tại sao mình theo học môn Tâm Thần này? Ai là người đang dậy mình? Mình học để làm gì? Và câu trả lời tự nhiên ngộ ra: Tôi là một học trò của Thầy Nguyệt Quang Tử-Nhật Nguyệt Tuệ Tâm-Huệ Tâm Dược Sư, tôi được dậy dỗ và tiếp thu những điều tốt đẹp từ thế giới tâm linh với mục đích là đem những điều tốt đẹp từ thế giới tâm linh áp dụng sang cuộc sống trần tục và chữa bệnh bằng phương pháp của KCTL là một trong những điều tốt đẹp đó.

Nhưng những điều tốt đẹp đó có được trần tục đón nhận một cách xứng đáng hay không? Quả thật, ở thời kì mạt pháp này, thiên hạ đều nghĩ "Có tiền mua tiên cũng được". Tiên thì chả thấy đâu, mỗi khi ốm đau thì chạy đôn chạy đáo hết bệnh viện này, trung tâm nọ, nước ngoài, nước trong, mỗi đơn thuốc cũng vài triệu mà bệnh vẫn hoàn bệnh. Rồi lại quay sang cúng bái thầy này, cô kia tốn kém không ít lại rước thêm khí xấu vào người. Ấy thế mà chỉ khuyên mỗi ngày ngồi thiền 1 lần 40 phút nhằm nâng cao sức khỏe mà cũng không muốn ngồi. Không thể hiểu nổi con người bây giờ suy nghĩ, tư duy cái kiểu gì nữa?

Có một số người may mắn gặp được tiên thật thì ngay lập tức nhấc máy " Alo, Thầy ơi giúp con, con bị ....." cho nó nhanh, đỡ phải ngồi vừa đau lưng, vừa mất thời gian. Thời gian còn để xem phim, uống cà phê, trà chanh chém gió.

Nhiều lúc tôi ước " giá mà năng lượng cũng qui được ra tiền thì tốt biết mấy" mình sẽ có đủ tiền để đóng góp vào quĩ từ thiện, để giúp đỡ những trẻ em nghèo miền núi không có đủ quần áo đi học, giúp đỡ những bệnh nhân nghèo và thỉnh thoảng mời bạn bè đi......uống bia. Nhưng giấc mơ chỉ là giấc mơ. Những gì mà KCTL đang áp dụng trong cuộc sống trần tục không thể cân, đo, đong, đếm, cũng không thể nhìn hay sờ được thì làm sao mà trần tục hiểu được? Thôi đành tùy duyên vậy. Những người có duyên với KCTL tự nhiên sẽ hiểu và trân trọng những gì mà KCTL đang xây dựng và vun đắp. Nếu không có duyên thì cũng chỉ như một người khách qua đường dừng lại ngôi nhà KCTL uống chén nước cho đỡ cơn khát mà thôi. Bạn không cần phải bận tâm nhiều, cũng không cần phải bức xúc vì như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tâm trí bạn khi ngồi thiền.

Trong cuộc sống hàng ngày vẫn có những điều tốt đẹp, những người xứng đáng để chúng ta giúp đỡ, bạn cứ để ý xung quanh mình thì sẽ nhận ra. Nếu không thể giúp bằng vật chất thì hãy giúp họ được khỏe mạnh hơn, vui vẻ hơn. . .Bạn cứ làm những gì mình có thể, không cần đối tượng phải biết bạn làm gì cho họ và bạn hãy nghĩ rằng " Quả này như thế bởi vì hoa". Ta đang trồng những cây hoa đẹp.

Tuy nhiên, cái xấu thường khoác lên mình những màu sắc sặc sỡ để thiên hạ tưởng bở. Cần phải đủ tỉnh táo và kinh nghiệm để biết đâu là người tốt và đâu là người xấu. Nếu không, bạn sẽ vô tình đồng lõa với cái xấu, tiếp tay cho kẻ ác làm hại người tốt.

hoasen
15-04-2014, 10:04
Cảm ơn bài viết của chị theo Thầy, nó phản ánh rất đúng với thực tế. Nhưng đôi khi mình khó có thể xác định được là làm thế nào để "Làm những việc hợp lý" và "giúp những người đáng giúp". Em chỉ có thể xác định được là mình làm việc gì để mình cảm thấy thoải mái nhất, không phải ân hận vì những gì mình đã làm, giúp những ai mà mình cảm thấy thương cảm, tâm của mình muốn giúp.
Trên con đường hành đạo của Thầy đã trải qua rất nhiều gian nan, hiếm ai đánh giá được đúng giá trị của việc Thầy đã giúp đỡ họ, nên nhiều khi Thầy cứ phải nói đùa rằng “Kiếp trước mình là nô lệ ” hoặc mình là một "lão gàn". Hoasen chưa có khả năng chữa bệnh cho người khác nhưng đã từng theo bước chân Thầy đi chữa bệnh. Và thực sự là thấy chẳng có ai như Thầy. Có thầy thuốc hay bác sỹ nào chữa bệnh cho bệnh nhân mà tự bắt taxi đến tận nhà và leo 5 tầng cầu thang đến chữa bệnh cho bệnh nhân ( vì bệnh nhân không đi được). Chữa xong rồi lại tự bắt taxi về. Hic… Rồi có lần tôi được theo Thầy và các anh chị đồng môn đến chữa bệnh cho một bệnh nhân mà bệnh viện trả về. Nhìn hoàn cảnh gia đình ai cũng thấy ái ngại, nhà thì nghèo mà có tới 4 đứa con bé xíu. Hoàn cảnh quá xót xa, nên Thầy chỉ mong có thể cứu chữa được cho bệnh nhân để những đứa trẻ kia không bị mất mẹ. Trong hoàn cảnh này thì tất cả chúng tôi chỉ mong một điều là có thể níu giữ được bệnh nhân ở lại nơi trần gian mà không hề nghĩ tới bất kỳ điều gì khác. Có lẽ ngay cả lời cảm ơn của gia đình chúng tôi cũng không cần, vì nếu bệnh nhân qua khỏi cơn nguy kịch đã là niềm hạnh phúc lớn của chúng tôi rồi. Có đi với Thầy tôi mới hiểu được giá trị đích thực của cuộc sống, và hiểu được câu nói của Thầy “ TÌNH THƯƠNG MỚI THỰC QUYỀN NĂNG LỚN”.
Và ở đời nhiều khi cũng buồn cười, “Nghèo thì không có, mà giàu thì vô tâm”, như chị theo Thầy đã nói “họ mất hàng chục, hàng trăm triệu tiền thuốc men mà không khỏi rồi họ cám ơn Thầy bằng mấy quả thanh long khi khỏi bệnh”. Bởi vậy, Thầy tôi bao nhiêu năm chữa bệnh cứu vô vàn người, nay vẫn còn một tâm nguyện chưa hoàn thành. Đó là mong muốn có một ngôi nhà riêng cho lớp học trò kctl có chỗ để mà tập luyện. Mặc dù vậy, nhưng con vẫn tin rằng đến một ngày nào đó khi hàng triệu triệu người biết đến trang “Từ khí công đến tâm linh” của Thầy, mọi người sẽ trở lên tốt đẹp hơn, hiểu biết hơn, tình người hơn, sống với nhau chan hòa yêu thương hơn.

hoatran
15-04-2014, 10:22
Tổng hợp lại tất cả ý kiến của các anh chị em, em thấy: Đây là tư tưởng xuyên suốt và cũng chính là phẩm chất cao quý tiên quyết vốn có của một Người Thầy thuốc tài giỏi, đức độ, hay cụ thể hơn là của Thầy Nguyệt Quang Tử cũng như của tất cả các Thầy thuốc chân chính khác. Điều này luôn đúng cho dù ở bất cứ không gian và thời gian nào:
Em xin trích đoạn lời Thầy ạ:
"Phải biết quyên mình vì người khác, đặc biệt là khi chữa bệnh cho bệnh nhân: Phải biết đau cái đau của người bệnh. Không kể người bệnh sang, hèn, giàu, nghèo...đứng trước người bệnh "chỉ có ta và con bệnh, bằng mọi cách phải chiến thắng con bệnh"".

http://tukhicongdentamlinh.net/diendan/showthread.php/4291-Nguyet-Quang-Tu-The-Gioi-Tam-Linh?p=13172#post13172

hocdao
15-04-2014, 11:33
Trước tiên mình xin chúc Thiên Hạ đã có duyên đến với KCTL và đã đạt được một số thành tựu sau một thời gian nỗ lực, âm thầm học tập, rèn luyện. Bạn cũng đã bắt đầu đưa cái sở học của mình vào phục vụ cuộc sống. Sau khi đọc bài viết của bạn, tôi cũng muốn bày tỏ một số quan điểm của mình, mong rằng chúng ta sẽ hiểu hơn về việc mình đang làm.
Tôi xin khẳng định ngay từ đầu với bạn rằng không nên đặt ra câu hỏi: “KCTL – một nghề hay một nghiệp”. Bởi lẽ, KCTL là một môn phái khí công đặc biệt, đến được với KCTL là duyên. Học KCTL chính là học đạo chứ không phải “học nghề”, nên KCTL không phải là “nghề”. Mà đã học đạo thì phải hành đạo, nên KCTL cũng không phải là “nghiệp”.
Tôi cũng như bạn, đã có duyên đến được với KCTL, được Thầy và các Bề Trên dẫn dắt trên con đường học đạo. Tôi nhớ và khắc ghi nhưng lời Thầy dạy chúng ta:
- Tu đạo thì phải hành đạo, phải làm những việc cụ thể chứ không viển vông, không được lý thuyết suông.
- Đi tu trước hết là để thành một người tốt. "Tu lâu là để hiểu người. Tu cao là để làm người tốt hơn".
- Muốn làm được việc lớn thì phải làm tốt từ những việc nhỏ. Làm việc gì cũng phải làm đến nơi đến chốn. Cũng như Thầy Biển Thước đã nói khi dạy Thầy chữa bệnh: “… nhớ đừng bao giờ để bệnh nhân giữa chừng”.
- Muốn yêu thương người khác, yêu thương chúng sinh thì trước hết phải biết yêu thương bản thân mình, cha mẹ mình, gia đình mình trước.

Tôi đến với khí công, ban đầu cũng là để tìm cách chữa bệnh cho mình. Rồi duyên đã đưa tôi đến được với Thầy với KCTL. Tôi cũng đã được Thầy chữa khỏi bệnh, một căn bệnh mà Y học hiện đại vẫn còn bó tay. Rồi tôi cũng được tiếp nhận nhiều kiến thức mới, được truyền đạt các cách chữa bệnh. Nhìn thấy nhiều người bị bệnh, đặc biệt là những người nghèo khó, những em bé ngây thơ, trong tôi trỗi lên một niềm thương cảm và mong muốn được giúp mọi người giảm bớt gánh nặng bệnh tật. Tôi cũng đã mạnh dạn chữa cho một số người khỏi bệnh và đưa những người đó đến với KCTL. Dần dần tôi hiểu ra rằng, việc mình chữa bệnh cho một ai đó thực ra là một duyên cớ để giúp người đó hiểu hơn về một phương pháp chữa bệnh mới, hiểu về KCTL và nếu đủ duyên thì người đó sẽ đến được với KCTL… Như vậy, nếu một ai đó đến được với KCTL, tin tưởng, luyện tập KCTL sau khi được mình chữa bệnh, thì đó là sự cảm ơn của người bệnh đối với mình rồi. Còn những lời cảm ơn chỉ là những khích lệ nho nhỏ trước mắt, có cũng được, không có cũng chẳng sao (thực ra khi ko có thì cũng buồn một chút). Bởi lẽ, mình làm một cách tự nguyện, với cái tâm trong sáng, không cầu danh, lợi thì đâu mong đến lời cám ơn. Mà họ chưa cám ơn, có thể là do mình chưa làm cho người bệnh hiểu được cách mình làm. Vậy thì phải trách mình trước chứ! (Đây cũng là một trong những lý do dẫn đến buồn một chút).
Tôi tuy chữa bệnh cũng chưa nhiều, nhưng cũng đã được gặp những người vô tâm, những người lười biếng, nhưng cũng không ít người có tâm. Những người này đã đến được với KCTL và tập luyện rất chăm chỉ. Kết quả đó đã động viên tôi rất nhiều trên con đường học đạo và hành đạo.
Ở cơ quan, khi biết một anh bạn bị bệnh ở thận, tôi nói: "Anh qua đây, em thử chữa cho, có thể sẽ khỏi đấy". Anh ấy cười và bảo: "Ừ, cứ thử xem nhỉ". Thế rồi tôi bắt đầu chữa cho anh ấy. Sau buổi đầu, thấy có tiến triển một chút, anh ấy bắt đầu có niềm tin. Lúc này tôi mới đề nghị và hướng dẫn anh tập bài TKKT, nói là để hỗ trợ quá trình chữa bệnh và tốt cho sức khỏe của anh. Thế rồi anh tập, bệnh khỏi dần sau một số lần chữa, sức khỏe tốt lên rất nhiều. Thế là anh hoàn toàn tin tưởng vào phương pháp chữa bệnh mới này và chăm chỉ luyện tập hàng ngày.
Nhưng cũng có người sau khi được kiểm tra và chữa lần đầu, hôm sau bảo tập TKKT thì đã viện cớ, hoặc không chú tâm để luyện tập mà chỉ muốn khỏi bệnh. Những người như thế thì khó có lần sau để gặp lại. Những người như thế, tôi nghĩ "duyên của họ chỉ đến vậy!". Nhưng cũng có những người sau đó khi họ bị bệnh thì vẫn phải chữa cho người ta. Vì để bệnh của họ không làm ảnh hưởng đến người khác nhất là ảnh hưởng đến thai nhi, đến các cháu bé. Với tôi việc chữa bệnh cho các cháu bé thì bất cứ lúc nào, ở đâu tôi cũng sẵn lòng.
Thật ra trong cuộc sống khi đã có cao thì sẽ có thấp, có tốt thì sẽ có xấu… Bởi vì có cao thì mới biết thế nào là thấp, có tốt thì mới biết thế nào là xấu. Thế mới là thiên hạ. Còn Thiên thì sẽ còn Hạ và vẫn còn thiên hạ. Trong thiên hạ thì vẫn tồn tại cái tốt, cái xấu, người tốt, người xấu. Vì tất cả đều là tương đối. Tránh sao được gặp phải người vô tâm. Nhưng đã hành đạo thì việc mình làm cứ làm, vì việc mình làm là tốt không chỉ cho một người, mà còn tốt cho nhiều người. Cụ Trưởng Cần đã dạy khi Thầy NQT đưa các học trò về viếng mộ: "Các con nên nhớ việc mình làm mình cứ làm, cứ làm như thế sẽ có ích nhiều cho xã hội, giúp đỡ được nhiều cho chúng sinh đó cũng là cầu mong của ta cho đến mãi sau này. Giúp đỡ được cho chúng sinh giảm đau đớn vì bệnh tật, làm được như thế là cả ta và các con đều toại nguyện". Nếu chỉ vì một số người vô tâm mà không làm nữa (khác chi không hành đạo nữa), thì những người tốt chẳng phải là chịu thiệt thòi hay sao. Mà cũng mới chỉ là thiếu một lời cảm ơn của những người vô tâm mà bạn đã chạnh lòng, đã buồn để rồi thốt lên "Thiên hạ bất nhân", thì có phải đã làm chạnh lòng những người hữu tâm chăng.
Với tôi, sức cũng còn có hạn, mà có giỏi đi nữa – như Thầy đã nói – thì một ngày cũng chỉ chữa được cho mấy người là cùng. Mà tôi cũng còn công việc trần tục, còn gia đình,… Bởi vậy mà tôi đã giúp đời đáng được bao nhiêu đâu, bạn đã giúp đời đáng được bao nhiêu đâu. So với các bác sỹ, chúng ta thua xa về số lượng người bệnh (Chỉ hơn là những bệnh người ta không chữa được thì mình có thể chữa được). Mới vậy thôi mà đã chạnh lòng, đã buồn, đã thấy bị xúc phạm thì chúng ta cũng đừng nên chê trách các bác sỹ ở phòng khám cáu gắt hoặc thế này thế nọ.
So với Thầy thì những người vô tâm bạn gặp phải còn chưa thấm vào đâu. Nhưng tôi thấy Thầy vẫn vui vẻ, vẫn làm những việc cần làm và giúp những người đáng giúp.
Còn bạn nói có nên phân ra người "đáng chữa và không đáng chữa". Theo tôi cũng khó đấy. Bởi với chúng ta đâu đã đủ khả năng để "nhìn thấu tâm can vạn vật" như Thầy đâu. Khi thấy bệnh mà mình có khả năng chữa thì chữa chứ đâu đã phân biệt được người đó đáng hay không đáng chữa. Chỉ khi họ không cám ơn, khi tâm tính của họ bộc lộ ra thì bạn mới biết là người vô tâm. Thế thì trách mình trước, chớ nên trách người làm chi cho mất sức.
Nhưng ở trong tính huống: Trong hai người bệnh nhân đến gặp ta, có một người phúc hậu tử tế nhưng hơi nghèo, còn người kia trịch thượng vô tâm và đã từng vô ơn nhưng giàu có... Ta sẽ nhận lời chữa cho ai khi ta chỉ có khả năng chữa cho một người?
Như vậy, bạn Thiên Hạ sẽ xử lý thế nào? Với tôi thì sức mình đến đâu thì làm đến đấy. Tôi sẽ nhận lời chữa cho người phúc hậu, tử tế kể cả người đó rất nghèo khó. Còn với người kia sẽ khuyên anh ta về tập luyện và tìm hiểu trên diễn đàn Từ Khí công đến Tâm linh.
Nhưng nói thì nói vậy, quả thật Việt Nam bây giờ rất nhiều người vô tâm và cả vô tính. Thấy người bên cạnh cần giúp đỡ, nhưng vẫn phớt lờ mà đi tiếp. Gặp trường hợp bị nạn, người ta đang nằm đó nhưng có bạn trẻ vẫn có thể ghé vào chụp hình "tự sướng" để đưa lên facebook câu like. Nước bẩn trong nhà đem đổ ra đường để nhà mình sạch… Tính cá nhân, ích kỷ, thờ ơ ăn sâu vào tính cách người Việt ngày nay. Tôi nghĩ rằng cũng phải có những tâm sự như của bạn Thiên Hạ, phải có những bài viết như trong chủ đề này để giúp chúng ta và mọi người khi đọc được những bài này sẽ nhìn nhận lại cách sống, cách ứng xử và hiểu chữ "tùy tâm" cho đúng nghĩa. Từ đó để có những hành động, những việc làm hợp lý, những suy nghĩ hợp đạo hơn ngay trong cuộc sống trần tục này. Giúp cho cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn.
Lời cuối:
Chúng ta là những học trò của Thầy NQT, của KCTL. Chúng ta đang đi học đạo, đang học làm người tốt. Học đạo thì phải hành đạo, đưa cái sở học của mình ra giúp đời. Có vậy thì cái kiến thức của mình học được mới có ích. Đi tu đâu phải cho mình, đâu phải để về nơi Niết bàn. Thầy muốn chúng ta phải khác với những nơi khác là phải làm những việc cụ thể, phải thực hành chứ không lý thuyết suông. Những điều mà bạn Thiên Hạ đang gặp phải, chúng ta ai cũng có thể gặp trên con đường hành đạo. Nó như những thử thách đối với mỗi chúng ta. Bởi nó là những vòng xoáy trần tục. Hôm nay bạn cần một sự cám ơn bằng lời, có thể ngày mai bạn sẽ cần một sự cám ơn bằng vật chất… cứ dần như thế bạn sẽ rơi vào vòng xoáy trần tục. Chúng ta hành thiện với một tâm trong sáng, lòng sẽ thanh thản. Người ta cám ơn thì mình nhận, nếu không thì chẳng sao. Nhưng cũng mong mọi người (ngay cả chúng ta) khi đọc được những dòng tâm sự trong chủ để này sẽ tự sửa mình thoát khỏi thói vô tâm luôn luôn có trong tâm mỗi người.

Hoasentrang
15-04-2014, 12:30
Trong số những học trò của Thầy, rất nhiều người đã chữa được bệnh cho người khác bằng khí công tâm linh, từ những bệnh nhẹ đến bệnh nặng. Và trong quá trình mới chữa bệnh, chúng tôi cũng gặp phải những trường hợp vô tâm với mình, đồng ý chữa nhưng không tin tưởng mình, coi mình chỉ là công cụ giúp họ miễn phí, chữa kiểu vô thưởng vô phat, khỏi thì tốt mà không khỏi thì “mất uy tín” môn khí công tâm linh(!)

Việc chữa bệnh xong, chúng tôi phải gọi đến hỏi bệnh nhân hoặc người nhà của họ cảm nhận về bệnh tật, những biểu hiện bệnh lý thay đổi hay tiến triển như thế nào là điều không giống ở các nơi chữa bệnh khác, nhưng có vẻ là phổ biến ở môn khí công tâm linh này. Có thể bởi những học trò cấp thấp như chúng tôi chưa đủ tự tin vào việc mình chữa khỏi được bệnh cho bệnh nhân, vừa chữa, vừa học hỏi… Cũng có thể bởi bệnh nhân phần lớn là người quen biết, người nhà, bạn bè, đồng nghiệp, cũng có thể bệnh muốn khỏi hẳn thì không chỉ chữa 1 lần, và hầu hết những người đươc chữa đều chưa hiểu gì về khí công tâm linh. Nghe từ tâm linh đã huyền bí và đôi khi họ đã e ngại .Tôi đã từng gặp một người hỏi mình rằng “ Chữa bệnh bằng khí công tâm linh là dùng ma để chữa bệnh à (?)” hoặc đây có phải chữa bằng đường âm không? … khi chữa, họ luôn hỏi họ bị bệnh gì (họ đã đi khám bác sĩ), nếu mình nói bệnh của họ giống như bác sĩ khám cho họ nói thì họ gật gù kiểu “uh, mình cũng đi khám rồi chứ có phải là chưa biết đâu”, còn nếu mình nói bệnh có nguyên nhân khác đi họ lại nghĩ “ chẩn đoán sai rồi, bác sĩ có nói thế đâu”. Tôi đã gặp một bệnh nhân, ngay thầy chẩn đoán bệnh hẳn hoi, nói về bệnh lý hết sức logic, biểu hiện đúng với những gì thực tế đã diễn ra nhiều năm qua nhưng bệnh nhân vẫn khăng khăng lời bác sĩ mới là đúng vì “ bác sĩ khám cho tôi là người giỏi nhất Việt Nam rồi”. Và tôi thấy hầu hết những bệnh nhân phản ứng, vô tâm, hay nặng hơn là vô ơn… đều là những người chưa hiểu về khí công tâm linh.
Từ đó tôi tự rút ra 1 bài học là, sẽ ưu tiên chữa trước cho những người biết về KCTL, tin tưởng và có luyện tập. Tất nhiên, đấy là với những học trò còn đang học tập và khả năng chữa bệnh còn kém như tôi. (Tuy nhiên, trong cuộc sống tôi vẫn có rất nhiều ngoại lệ, nhất là với những người thân quanh mình như bố mẹ, anh chị em, bạn bè đồng nghiệp, khi thấy họ ốm đau mà thấy khả năng của mình “xử lý” được thì tôi cũng vẫn làm, bởi đơn giản, điều đó xuất phát từ tình yêu thương. Quả đúng như lời Thầy dạy “ Tình thương mới thực quyền năng lớn”. Khi mình làm việc với tất cả say mê và yêu thương thì mình sẽ chẳng cảm thấy điều gì bất công hay buồn lòng.
Đa số người Việt Nam thì tin theo số đông, họ sẽ lên mạng tra cứu thông tin và kiểm chứng bằng các bài báo. Chữa bệnh bằng khí công được biết đến khá nhiều nhưng Khí công Tâm linh thì quả là báo chí thông tin rất ít. Bởi vậy, thông tin duy nhất mà họ có là từ những học trò, bạn bè, người quen đã tập môn này thấy tốt rồi chia sẻ. Niềm tin được củng cố dần theo năm tháng, theo trải nghiệm bản thân và theo những điều mình gặt hái được trong lúc luyện tập. Với những người như vậy, tôi tin là khi chữa bệnh cho họ, họ sẽ không bao giờ vô ơn hay vô tâm với mình, bởi khi hiểu về môn học, họ cũng có nhu cầu chia sẻ cảm nhận bản thân, họ hiểu được giá trị tuyệt vời của chữa bệnh bằng KCTL. Riêng với bản thân tôi, tôi suy nghĩ đã muốn học để chữa bệnh cho người khác, thì việc đầu tiên là không được quan tâm họ là ai, họ giàu có hay nghèo khổ, chỉ cần nghĩ họ là một người cần giúp đỡ. Tôi không biết anh Thiên Hạ đã chữa được cho bao nhiêu người, đối tượng đến nhờ anh chữa bệnh là những ai, có quan hệ quen biết, có luyện tập khí công hay không? Nếu không quen biết thì vì sao họ biết mà tìm đến anh, nếu họ đã tìm đến anh thì chứng tỏ anh đã bắt đầu có những thành công trên con đường học làm Thầy thuốc. Với bản thân học trò của Thầy, được nhiều người tin tưởng mình, nhờ mình giúp đỡ cũng đồng nghĩa với việc nhiều người biết đến khí công tâm linh hơn, nhiều người luyện tập hơn. Thì đấy cũng là một niềm hạnh phúc.
Theo ý kiến của tôi, riêng với phương pháp chữa bệnh bằng khí công tâm linh nếu một ngày chỉ có một mức năng lượng nhất định mà phải chữa cho nhiều loại bệnh, nhiều loại người khác nhau tôi sẽ xem ai cần chữa ngay, ai có thể để thêm thời gian và nói họ tập luyện trước khi chữa. Với những người cần chữa ngay (bệnh nặng, già yếu, người tốt…), những người trong danh sách chờ (bệnh chưa cấp bách, cần bổ xung kiến thức và niềm tin vào khí công tâm linh trước khi chữa)
Tôi không nghĩ KCTL là nghề hay là nghiệp, chỉ là một cách hành đạo mà thôi.

Hanhthong
15-04-2014, 22:56
Tôi đọc bài của bạn Thiên Hạ và cũng suy nghĩ hai hôm nay, tôi thì chưa có khả năng nhiều về chữa bệnh, nhưng cũng có thể cố gắng chữa vài chứng bệnh thông thường cho những người xung quanh. Trong quá trình chữa bệnh, tôi hay gặp những bệnh nhân thuộc các nhóm sau
- Người trong nhà,
- Bạn bè thân thiết với mình
- Bạn của bạn bè thân thiết.
Hầu hết trong số họ đều biết tôi học khí công tâm linh, người tin người chưa tin nhưng họ đều có nhu cầu nhờ tôi chữa khi bị bệnh. Ở hai trường hợp đầu tiên thì tôi chữa rất vô tư, và thường xuyên gọi điện hỏi tình hình xem tiến triển về sức khỏe, tôi cũng không chạnh lòng hay buồn phiền nếu họ không gọi điện, bởi thực chất tôi rất muốn họ khỏi bệnh và muốn họ cùng tôi tập KCTL. Nhưng ở đối tượng thứ 3 (bạn của bạn bè), khi gặp trường hợp cần chữa bệnh gấp và đơn giản, tôi chữa luôn cho họ và thường bảo họ về tập thêm về TKKT để họ hiểu dần về KCTL, hiểu về cách chữa bệnh của tôi hơn. Nhưng đa số với họ, thiền là một phương pháp luyện tập xa xỉ trong xã hội đầy sôi động và bận rộn này.
Lại nói về cảm ơn hay thể hiện lòng biết ơn, tôi nghĩ đa số chúng ta chưa có thói quen nói “cảm ơn” trong những việc nhỏ hàng ngày. Ở bệnh viện thì bệnh nhân hay nghĩ đến cảm ơn bác sĩ vì người bệnh có tâm lý sợ bác sĩ, lo sợ bác sĩ ko chữa cho hết bệnh và kê cho nhiều thuốc không đúng. Đấy cũng có thể là do giáo dục và thói quen hàng ngày trong xã hội Việt Nam,ít khi cảm ơn, ít dành cho nhau những lời yêu thương. Quay về tâm lý của người được chữa bệnh, chữa bệnh bằng KCTL là một phương pháp đặc biệt, hiệu quả nhưng ít người biết đến. Chữa bệnh bằng phương pháp này lại không phổ thông, cách chữa thì đặc biệt, bệnh nhân thì không biết người chữa bệnh làm những gì? Người bệnh cảm giác người chữa bí hiểm, ngồi nhắm mắt đặt tay, rì rầm những điều không rõ rồi thấy vùng bệnh có tác động vào. Họ thấy kỳ lạ, khó tin và chưa thực sự hiểu hết những điều người chữa làm. Mà tâm lý chung, không thấy, không hiểu, không biết thì lại hay mù mờ về giá trị. Đã mù mờ về giá trị thì hay “tùy tiện”. Hơn nữa, tâm lý bệnh nhân được chữa bệnh xong, còn cần thời gian chuyển hóa năng lượng. Họ lại không chắc liệu bệnh đã khỏi thật chưa, có tái phát lại không?... nên viêc cảm ơn thường sẽ “từ từ” mà khi đã “từ từ” thì dễ đi "dừng lại". Thế rồi họ "từ từ dừng lại" luôn. Đấy là nói về suy nghĩ của bản thân tôi. Còn những trường hợp bệnh nhân vô tâm tôi cũng gặp nhiều, thậm chí cũng có người trước mặt tôi thì nói đỡ nhưng sau lưng tôi, họ lại nói cũng không thấy tác dụng gì. Thậm chí có người được chữa xong, đi khám bệnh, lấy kết quả xét nghiệm là bệnh tiến triển đỡ nhưng vẫn không thỏa mãn, và họ vẫn không có niềm tin vào cách chữa của tôi. Gặp những trường hợp ấy tôi cũng có chút buồn, đôi khi cũng bức xúc nhưng lại qua nhanh, vì như vậy tôi sẽ ít phải gặp lại những người đó nữa.. Tôi làm vì muốn giúp người khác đỡ đau bệnh hơn, và tôi cảm thấy tìm được niềm vui ở đó. Tôi không phải là người chữa bệnh nhiều, không có nhiều “bệnh nhân” nên quan điểm của tôi rất đơn giản, nếu bệnh chữa được thì sẽ chữa, nếu không chữa được chí ít tôi cũng làm họ đỡ đau hơn hoặc giải tỏa độc khí bớt cho họ. Nếu đủ duyên với KCTL, tôi sẽ giúp họ luyện tập để chữa bệnh, họ sẽ có nhiều cơ hội khỏi bệnh hơn.

dochanh
17-04-2014, 16:42
em thì lại nghĩ thi ân bất cầu báo
Mình làm việc thiện là tự tích phước đức cho bản thân, nên họ có cảm ơn thì vui còn không mình cũng vẫn vui vẻ mà