Đăng nhập

View Full Version : Có Một Chú Chó Như Thế



Hua Toan
08-10-2012, 17:13
Em vừa đọc được một bài viết rất hay (giông chú chó trong bài thơ "người bạn nhỏ trong thơ của thầy)xin post lên cho ACE cùng đọc:

Nó đã bước sang cái tuổi 15. cái tuổi về già của một con chó cái. Mười năm đầu đời của nó không có gì đáng nói ngoài việc nó đẻ cho chủ nó 6 lứa con mỗi lứa cũng 6 con lứa nào con nó cũng bụ bẩm đẹp đẽ như tranh vẽ,

Chủ của nó là 2 cán bộ nhà nưới đã nghỉ hưu khi nó chưa ra đời... những đứa con của nó ông bà không bán mà cho các nhà hàng xóm láng giềng cũng vì thế mà nó và đàn con đông đúc đã trở thành đội bảo vệ hiệu quả của cái xóm nhỏ bé...nơi có những con người ...coi mẹ con nó là những người bạn thật sự...

Thế rồi tai nạn khủng khiếp ập xuống cuộc đời nó... ông bà chủ lần lượt ra đi vì căn bệnh hiểm nghèo...Con cái của chủ nó đều đang công tác ở tận Sài Gòn...Tang ma xong lại dắt díu nhau đi hết...Phần hương khói con cái ông bà chủ nhờ bà thím gần đó coi sóc...còn phần nó tự gánh lấy trách nhiệm coi sóc ngôi nhà và phần mộ của ông bà chủ....

Rồi những ngày tiếp sau đó người ta cũng quen dần với sự vắng vẻ của ngôi nhà và 1 con chó cái già... và cũng không ai thèm để ý đến sự vắng mặt của nó ở ngôi nhà vào buổi sáng 7 giờ đến 8 giờ buổi chiều 4giờ đến 5 giờ... nắng cũng như mưa . Mãi gần 3 tháng sau người ta mới phát hiện ra hành tung của nó... Thì ra những lúc nó vắng nhà là lúc nó xuống nằm bên mộ ông bà chủ của nó, cách đấy hơn 1km. Từ đấy ngôi ngà của chủ nó có nhiều người qua lại... quét cho nó cái ngõ- cái sân đặt biệt là cái tô đựng thức ăn của nó lúc nào cũng sạch sẽ và đầy những thưc ăn ngon... hết ngày nọ sang ngày kia, hết tháng nọ sang tháng kia, rồi hết năm nọ sang năm kia, hình ảnh con chó cái già cứ đi đi về về giữa phần mộ và ngôi nhà của ông bà chủ nó đã trở thành quen thuộc với dân làng Ngọc này ... ai cũng ái ngại và thương cảm cho nó... với đôi mắt đen nhánh khi xưa bây giờ đã chuyển sang màu trắng đục... mắt nó đã lòa

bước chân nó cũng không được nhanh nhẹn nữa... có một đều khác nữa mà ai cũng nhận ra nó không đi bên đường như trước mà cứ giữa đường nó đi... mắt nó đã mù hẳn...

Người đi bộ tránh nó xe đẹp xe máy nhường đường cho nó , ô tô dừng lại để nó đi qua.... có một điều lạ nữa là khi nó đi đến chỗ ngã tư giáp đường Quốc lộ bao giờ nó cũng dừng lại ta vểnh lên nghe ngóng và khi nó bước những bước nhọc nhằn trên phần đường quốc lộ cũng là lúc không có chiếc ôtô nào chạy qua ... và những người yêu quý nó...Bám sát theo chân nó 2 tay dang ra giống như công an dẹp đường giữ an toàn cho một nhân vật quan trọng đi qua....

Cách đây gần một tháng trên đường ngoài mộ chủ về nó dính cơn mưa giông bất chợt... một người dân phát hiện nó nằm thoi thóp bên đường... Nó được đưa về nhà và chăm sóc như một người bệnh thực sự rồi nó cũng qua khỏi cơn nguy kịch... nhưng 4 chân của nó không còn đủ sức đưa nó xuống phần mộ của ông bà chủ nữa....

Hôm nay 13/08/2012 tôi vào thăm nó, Nó không còn vẫy vẫy cái đuôi được nửa 2 giòng nước ở hai khóe mắt chảy ra đậm đăc hơn đôi mắt không còn chút sinh khí nào. Một nỗi buồn man mác xâm chiếm tâm hồn tôi tự nhiên nước mắt tôi cứ chảy ra và phải khó khăn lắm mới bấm được mấy kiểu ảnh...và bây giờ tôi post lên để các bạn thấy :NÓ đấy 15 năm tuổi đời có 5 năm đi lại chăm nom phần mộ và ngôi nhà của chủ ... nó là một con chó cái già đấy các bạn ạ!http://sphotos-e.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-ash4/s480x480/196562_360800170669577_1881232294_n.jpg (javascript:void(0);)






NGƯỜI BẠN NHỎ

Người bạn tốt nhất đời có thể
Thành kẻ thù tồi tệ chống ta
Con ta dứt ruột đẻ ra
Thương yêu dạy dỗ bao la nghĩa tình
Cũng có thể trở thành nghịch tử
Thành bất lương, thành lũ vô ơn
Những người thân thích keo sơn
Gửi trao hạnh phúc sớm hôm tháng ngày
Cũng có thể trở thành phản bội
Phụ bạc lòng tin cậy thuỷ chung
Bạc tiền bỗng chốc dửng dưng
Bỏ ta tàn nhẫn lạnh lùng mà đi
Nó bỏ đi khi ta cần nhất
Để mặc ta héo hắt lụi tàn
Tiếng tăm lừng lẫy vinh quang
Phút giây khờ dại tiêu tan một giờ
Những kẻ quen sống nhờ chui rúc
Tôn vinh ta phủ phục ngợi ca
Sẵn sàng ném đá vào ta
Khi ta lỡ vận rời xa chức quyền
Duy có người bạn quen tuyệt đối
Không tham lam vụ lợi bon chen
Giữa đời ích kỷ đảo điên
Vẫn luôn giữ trọn niềm tin chan hoà
Người bạn ấy chính là con chó
Luôn theo ta gắn bó cùng ta
Dù trong phú quý vinh hoa
Hay trong đói rách sút sa cơ hàn
Khoẻ mạnh hoặc ốm đau tàn tã
Vẫn bên ta khuya sớm mặn mà
Nằm trên đất lạnh hiên nhà
Gió đông cắt thịt cắt da tuyết vùi
Miễn là được cận kề bên chủ
Để ngày đêm ngăn lũ gian tà
Hôn bàn tay trắng của ta
Dù không có một chút quà, thức ăn
Nó liếm vết thương bầm trầy xước
Do sự đời bạo ngược gây ra
Nó canh giấc ngủ cho ta
Coi ta như bậc thế gia ông hoàng
Hoặc ta có thân tàn ma dại
Gã ăn mày thảm hại, không sao
Dù khi ta hết sang giàu
Tán gia bại sản hết màu công danh
Thì nó vẫn trung thành ưu ái
Dúi mõm vào ta, muốn nói đôi lời
Dù khi dâu bể đổi dời
Anh em bỏ mặc vợ thôi nghĩa tình
Thì nó vẫn trung thành rất mực
Chỉ xin ta một chút huệ ân
Xin cho nó được đồng hành
Phòng nguy hiểm giữ yên lành cho ta
Và cả lúc đời ta đoạn kết
Màn hạ nhanh thần chết đến bên
Rước hồn ta xuống cửu tuyền
Thân vùi đất lạnh đêm đen vĩnh hằng
Khi tất cả thân bằng quyến thuộc
Phủi tay xoa nắm đất cuối cùng
Để theo cuộc sống xuôi dòng
Hỡi ơi lúc đó quanh vòng ngó ta
Chỉ có chó mặn mà cao thượng
Dúi mõm nằm gục xuống hai chân
Mắt buồn ướt lệ sầu ngân
Mở to cảnh giác quanh phần mộ ta
Ai bảo chuyện đó là bịa đặt
Ngẫm mà xem sự thật mười mươi
Chó không học thức bằng người
Mà sao tình chó tình người khác xa !

(Bài thơ này có một người gửi cho NQT)

heculer
25-10-2012, 10:32
Chú chó này là Hachiko của Việt Nam.

july
25-10-2012, 16:03
Đọc xong mà rơi nước mắt....

Phù Vân
30-10-2013, 14:59
Sự nhầm lẫn ý nghĩa


Tác giả Cindy Midgette
(Mint dịch)

Chuyện xảy ra vài năm trước đây, lúc đó, gia đình tôi có nuôi một chú chó nhỏ rất đáng yêu tên Blue. Thế rồi chúng tôi sớm nhận ra rằng mình không có nhiều thời gian để chăm sóc Blue vì ai cũng bận rộn.

Cuối cùng, chúng tôi quyết định tìm cho Blue một gia đình mới có điều kiện chăm sóc nó tốt hơn. Qua đồng nghiệp, tôi được biết về một gia đình từng nuôi chó và hiện tìm một chú để nuôi. Người chồng là Frank, người vợ là Donna, cả hai làm việc ở một bệnh viện địa phương. Tôi gọi điện đến và họ đồng ý. Họ có vẻ rất xúc động về việc được nhận nuôi Blue.

Hôm sau, chồng tôi đưa Blue đến. Nhưng thật ngạc nhiên, không có ai ở nhà. Anh ấy đợi thêm vài phút nữa rồi tiếp tục gõ cửa. Một người đàn ông ở ngôi nhà bên cạnh ló đầu qua hỏi:

- Anh tìm ai thế?

Chồng tôi bảo anh ấy muốn tìm Frank.

- Ồ, Frank đã vào bệnh viện rồi mà - Người hàng xóm nói - Tôi cũng không biết là khi nào anh ấy sẽ về nữa.
babydog-1465-1383039754.jpg


Chồng tôi cảm thấy bối rối vì anh ấy sắp phải đi dự một cuộc họp quan trọng nên không thể chờ lâu hơn được. Sau khi nghe anh giải thích về chuyện con chó, người hàng xóm đề nghị là ông ta sẽ trông nom Blue cho đến khi Frank về. Không còn cách nào khác, chồng tôi đành phải đồng ý.

Vài ngày sau, chúng tôi được biết là gia đình Frank vẫn chưa nhận được chú chó từ người hàng xóm. Thì ra, chồng tôi đã nhầm đường và có lẽ ngôi nhà đó cũng có một người đàn ông tên Frank. Chúng tôi trở lại ngôi nhà mà chồng tôi đã gởi Blue. Sau khi nghe chúng tôi giải thích, người hàng xóm hôm nọ lộ vẻ buồn bã:

- Chú chó của ông bà không sao cả, nó vẫn khỏe mạnh. Nhưng tôi mong ông bà sẽ không mang nó về - Trầm ngâm một hồi lâu, ông ta nói tiếp - Frank đã qua đời vào ngày mà anh đưa con chó đến. Cơn nhồi máu cơ tim đã giết anh ấy. Đó quả thật là một cú sốc lớn đối với gia đình Frank. Vì thế tôi đã quyết định là sẽ không làm phiền gia đình họ về chuyện con chó.

Tôi mới mang nó qua nhà họ hôm qua. Tôi nói với con gái của Frank là cha cô đã đặt mua tặng cô một chú chó nhỏ, nhưng lúc người ta đưa đến, không có ai ở nhà nên tôi đã đứng ra nhận thay. Cô bé hầu như không thể tin vào chuyện đó. Cô bé xúc động đón lấy chú chó con từ tay tôi rồi ôm chặt vào lòng, bật khóc nức nở. Lúc đó, tôi thật sự không biết phải nói gì, chỉ im lặng đứng nhìn.

Sau một hồi, cô bé ngẩng lên và nói: 'Có lẽ chú không hiểu điều này có ý nghĩa với cháu đến nhường nào đâu. Cháu hạnh phúc lắm khi nhận con chó nhỏ của cha cháu để lại'. Khi nói câu đó, khuôn mặt cô bé tràn ngập sự yêu thương.

Chia tay người hàng xóm tốt bụng, chúng tôi ra về với một tâm trạng xúc động sâu sắc. Cuối cùng, chồng tôi nói với tôi, giọng thanh thản:

- Đây là sự nhầm lẫn ý nghĩa nhất mà chúng ta có được.