xuangiang14
05-10-2011, 09:11
Phần I
Đến với Thầy
Đó là khoảng thời gian cách đây cũng ngót ngét 7-8 năm rồi, tôi - con người đầy đau khổ và bất hạnh khi biết tin vợ mình mắc chứng bệnh không thể chữa lành: viêm gan B. Sau nhiều lần nằm bệnh viện chữa trị nhưng bệnh tình vẫn không thuyên giảm, cảm thấy bất lực vì không thể làm gì cho người vợ thân yêu của mình. Mỗi lần nhìn khuôn mặt nhòe nước mắt của vợ sau khi đi xét nghiệm về, tôi lại thấy trong lòng buồn tê tái.
Với người khác, viêm gan B là một bệnh hết sức bình thường, nhưng đối với vợ tôi lại khác. Bệnh đã tiến triển ở giai đoạn nặng, bệnh viện gọi là “viêm gan B mãn tính”. Đã uống vào người bao nhiêu loại thuốc, truyền dịch biêt bao nhiêu lần mà bệnh tình vẫn không thuyên giảm, nhìn vợ xanh xao gầy mòn mà chỉ biết nuốt nước mắt vào trong, chẳng biết phải làm gì… Cho đến một hôm, tôi nghe cậu nhân viên trong phòng nói chuyện về một người, một người mà cho đến bây giờ tôi cũng không hiểu tại sao mình lại có cơ duyên được gặp, đó là THẦY.
Quả là cơ duyên quá to lớn đối với tôi, ngày hôm đó, H - cậu nhân viên trong phòng nói với tôi: “em đã hẹn với Thầy, anh cứ đưa chị qua gặp Thầy!”. Trong lòng cảm thấy như có một cứu cánh thực sự mặc dù chưa bao giờ gặp Thầy, chưa có hiểu biết gì về khí công, nhưng tôi tin là vợ mình sẽ được chữa khỏi. Với niềm tin lớn lao đó, tôi đưa vợ tới gặp Thầy, hôm đó có cả anh AT cũng ở đó, sau khi kể sơ qua bệnh tình của vợ mình với Thầy, Thầy hỏi:
- Tình hình cụ thể sức khoẻ bây giờ ra sao ? Vợ tôi nói :
- Hiện nay cháu chỉ đi từ tầng một lên tầng hai là phải nghỉ vài lần ! Bệnh viện bảo đến bây giờ thì phải sống chung với bệnh thôi. Mỗi tháng cháu vào viện truyền nước 10 ngày thì có thấy khoẻ hơn, đến tháng sau lại vào truyền tiếp. Đợt này cháu vừa truyền 10 ngày rồi nhưng người vẫn mệt, bác sĩ bảo truyền thêm 10 ngày nữa!
- Có muốn chữa khỏi bệnh không?
- Có ạ! - vợ chồng cùng đồng thanh nói (giọng run run)
- Ba mươi triệu có đồng ý không?,
- Có ạ! - (trong lòng không khỏi run - không biết kiếm đâu ra số tiền lớn thế này, nhưng cứ chữa khỏi bệnh cho vợ thì bao nhiêu cũng được! Sau này mới hiểu ra vấn đề, Thầy chỉ thử lòng tin của vợ chồng mình khi đến chữa bệnh mà thôi!)
Thầy nói anh AT xem qua bệnh tình cho C. (vợ tôi), anh AT nói:
- Gan đã bị thâm đen rồi
- Và lắm chất nhầy nữa! - Thầy nói thêm.
- Đúng rồi ạ! - Anh AT xác nhận.
Sau đó, Thầy trực tiếp chữa, tôi chỉ yên lặng ngồi chờ, lòng thấp thỏm hồi hộp xen lẫn lo âu… Khoảng 30 phút sau, Thầy quay sang bảo:
- Gan hồng lên rồi đấy!
- Vâng - anh AT xác nhận - nó đã tươi hẳn lên so với lúc trước và hết chất nhầy rồi.
- Có cảm nhận gì không? - Thầy hỏi C.
- Có ạ, cháu cảm thấy nóng ở gan, sau đó thấy dịu dần và bây giờ cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi ạ! - C. trả lời.
Phải nói thêm là khi đến nhà Thầy, diện mạo C. rất mệt mỏi và khí sắc nhợt nhạt, sau khi Thầy chữa, thật ngạc nhiên, mặt mũi tươi tỉnh hồng hào hẳn lên.
Chúng tôi còn nói chuyện nhiều với Thầy và anh AT về vấn đề KC, tuy rằng chưa có nhiều trải nghiệm về vấn đề này nhưng tôi cảm thấy mình sẽ gắn bó với nó mặc dù mới mơ hồ hiểu được đôi điều Thầy nói.
Sau khi ra khỏi nhà Thầy, C. nói đã cảm nhận khá rõ ràng sự khác biệt trước và sau khi được Thầy chữa trị, C. nói với tôi: “em sẽ theo Thầy chữa bệnh” với lòng tin mãnh liệt hiện lên trong ánh mắt, làm tôi vui mừng không thể tả xiết.
Ra về mà tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm lạ thường, chưa bao giờ có được cảm giác như vậy. Không hiểu niềm tin nào đã chắp cánh cho chúng tôi nhưng tôi đã thực sự tin rằng đây là bước ngoặt cuộc đời mình.
Đến với Thầy
Đó là khoảng thời gian cách đây cũng ngót ngét 7-8 năm rồi, tôi - con người đầy đau khổ và bất hạnh khi biết tin vợ mình mắc chứng bệnh không thể chữa lành: viêm gan B. Sau nhiều lần nằm bệnh viện chữa trị nhưng bệnh tình vẫn không thuyên giảm, cảm thấy bất lực vì không thể làm gì cho người vợ thân yêu của mình. Mỗi lần nhìn khuôn mặt nhòe nước mắt của vợ sau khi đi xét nghiệm về, tôi lại thấy trong lòng buồn tê tái.
Với người khác, viêm gan B là một bệnh hết sức bình thường, nhưng đối với vợ tôi lại khác. Bệnh đã tiến triển ở giai đoạn nặng, bệnh viện gọi là “viêm gan B mãn tính”. Đã uống vào người bao nhiêu loại thuốc, truyền dịch biêt bao nhiêu lần mà bệnh tình vẫn không thuyên giảm, nhìn vợ xanh xao gầy mòn mà chỉ biết nuốt nước mắt vào trong, chẳng biết phải làm gì… Cho đến một hôm, tôi nghe cậu nhân viên trong phòng nói chuyện về một người, một người mà cho đến bây giờ tôi cũng không hiểu tại sao mình lại có cơ duyên được gặp, đó là THẦY.
Quả là cơ duyên quá to lớn đối với tôi, ngày hôm đó, H - cậu nhân viên trong phòng nói với tôi: “em đã hẹn với Thầy, anh cứ đưa chị qua gặp Thầy!”. Trong lòng cảm thấy như có một cứu cánh thực sự mặc dù chưa bao giờ gặp Thầy, chưa có hiểu biết gì về khí công, nhưng tôi tin là vợ mình sẽ được chữa khỏi. Với niềm tin lớn lao đó, tôi đưa vợ tới gặp Thầy, hôm đó có cả anh AT cũng ở đó, sau khi kể sơ qua bệnh tình của vợ mình với Thầy, Thầy hỏi:
- Tình hình cụ thể sức khoẻ bây giờ ra sao ? Vợ tôi nói :
- Hiện nay cháu chỉ đi từ tầng một lên tầng hai là phải nghỉ vài lần ! Bệnh viện bảo đến bây giờ thì phải sống chung với bệnh thôi. Mỗi tháng cháu vào viện truyền nước 10 ngày thì có thấy khoẻ hơn, đến tháng sau lại vào truyền tiếp. Đợt này cháu vừa truyền 10 ngày rồi nhưng người vẫn mệt, bác sĩ bảo truyền thêm 10 ngày nữa!
- Có muốn chữa khỏi bệnh không?
- Có ạ! - vợ chồng cùng đồng thanh nói (giọng run run)
- Ba mươi triệu có đồng ý không?,
- Có ạ! - (trong lòng không khỏi run - không biết kiếm đâu ra số tiền lớn thế này, nhưng cứ chữa khỏi bệnh cho vợ thì bao nhiêu cũng được! Sau này mới hiểu ra vấn đề, Thầy chỉ thử lòng tin của vợ chồng mình khi đến chữa bệnh mà thôi!)
Thầy nói anh AT xem qua bệnh tình cho C. (vợ tôi), anh AT nói:
- Gan đã bị thâm đen rồi
- Và lắm chất nhầy nữa! - Thầy nói thêm.
- Đúng rồi ạ! - Anh AT xác nhận.
Sau đó, Thầy trực tiếp chữa, tôi chỉ yên lặng ngồi chờ, lòng thấp thỏm hồi hộp xen lẫn lo âu… Khoảng 30 phút sau, Thầy quay sang bảo:
- Gan hồng lên rồi đấy!
- Vâng - anh AT xác nhận - nó đã tươi hẳn lên so với lúc trước và hết chất nhầy rồi.
- Có cảm nhận gì không? - Thầy hỏi C.
- Có ạ, cháu cảm thấy nóng ở gan, sau đó thấy dịu dần và bây giờ cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi ạ! - C. trả lời.
Phải nói thêm là khi đến nhà Thầy, diện mạo C. rất mệt mỏi và khí sắc nhợt nhạt, sau khi Thầy chữa, thật ngạc nhiên, mặt mũi tươi tỉnh hồng hào hẳn lên.
Chúng tôi còn nói chuyện nhiều với Thầy và anh AT về vấn đề KC, tuy rằng chưa có nhiều trải nghiệm về vấn đề này nhưng tôi cảm thấy mình sẽ gắn bó với nó mặc dù mới mơ hồ hiểu được đôi điều Thầy nói.
Sau khi ra khỏi nhà Thầy, C. nói đã cảm nhận khá rõ ràng sự khác biệt trước và sau khi được Thầy chữa trị, C. nói với tôi: “em sẽ theo Thầy chữa bệnh” với lòng tin mãnh liệt hiện lên trong ánh mắt, làm tôi vui mừng không thể tả xiết.
Ra về mà tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm lạ thường, chưa bao giờ có được cảm giác như vậy. Không hiểu niềm tin nào đã chắp cánh cho chúng tôi nhưng tôi đã thực sự tin rằng đây là bước ngoặt cuộc đời mình.