Đăng nhập

View Full Version : Campuchia ký sự



Đại Minh
17-10-2023, 16:27
Phần 1: Thầy Huệ Tâm hoá thân nhập tượng ở Núi Bà Đen.


Từ năm 2022, Thầy đã nói sẽ có dự định đi Campuchia để làm việc. Lúc đó tôi cũng rất hào hứng, vì tôi có một cái gì đó thôi thúc muốn được theo Thầy đi Campuchia và một phần vì lúc đó tôi đang xuất hàng đi Campuchia và Thái Lan thông qua đường cửa khẩu Hà Tiên với Campuchia.


Vào một buổi tối tháng 7 năm 2023, khi mấy Thầy trò đang ngồi ăn tối với nhau. Thầy thông báo sang tuần sẽ đi Campuchia, vậy là mấy anh chị em chúng tôi xin được "bám càng" theo Thầy đi làm việc.


Thầy luôn muốn đi nhiều nơi để giúp đỡ chúng sinh ở nơi đó. Vì vậy lịch trình của Thầy chuyến đi này cũng dài ngày và nhiều địa điểm. Điểm đầu tiên Thầy tới làm việc là Núi Bà Đen. Núi Bà Đen là một ngọn núi nằm ở tỉnh Tây Ninh, cao 986m, được coi là nóc nhà của Nam Bộ. Trên đỉnh núi Bà Đen có tượng Phật Bà Quán Thế Âm Bồ Tát cao 72m đúc bằng 170 tấn đồng đỏ, là tượng Phật Bà Quán thế Âm cao nhất châu Á toạ lạc trên đỉnh núi.


https://live.staticflickr.com/65535/53264540001_377d2c8bed_z.jpg (https://flic.kr/p/2p9NG2X)
Nguồn ảnh: chị HV


Khi vừa đến chân núi thì chị HV đã mệt đến mức không đi nổi phải ngồi nghỉ ở ghế đá. Thầy cho kiểm tra thì ra là vía của chị đã đi lên đỉnh núi từ trước.
Thời tiết khá đẹp khi lên đến đỉnh núi. Thầy tiếp tục cho kiểm tra thì phát hiện năng lượng rắn đã tấn công vào phần chân của tượng Phật Bà. Ngay lập tức Thầy phong toả và huỷ bỏ năng lượng rắn. Rồi Thầy cho tẩy rửa sạch tượng Phật Bà Quán Thế Âm Bồ Tát. Sau đó Thầy hô: "HUỆ TÂM HOÁ THÂN NHẬP TƯỢNG". Cả một vùng năng lượng ấm áp bao trùm lên đỉnh núi. Tôi cảm nhận thấy năng lượng khu vực đã khác hoàn toàn so với lúc đầu tiên mới bước chân lên đỉnh núi. Một cảm giác dễ chịu, thư giãn và an yên khi ở nơi này.



https://live.staticflickr.com/65535/53261820772_426f8ce4c5_z.jpg (https://flic.kr/p/2p9yKGG)

Sau khi Thầy làm xong thì mây kéo đến rồi một cơn mưa nhẹ rơi xuống. Cơn mưa tẩy rửa những bụi bẩn trần tục còn sót lại ở nơi đây. Một cơn mưa báo hiệu sự an lành cho chúng sinh của tỉnh Tây Ninh và khu vực lân cận khi đã được "người độ trì cho chúng sinh đất Việt" bảo vệ và độ trì ở nơi đây.

/

Đại Minh
08-11-2023, 23:25
Phần 2: Thầy Huệ Tâm hoá thân nhập tượng ở chùa Gò Kén (Thiền Lâm cổ tự)


Trên đường từ thành phố Hồ Chí Minh về Tây Ninh, mấy thầy trò chúng tôi nhìn thấy từ xa một ngôi tượng Phật Bà Quán Thế Âm màu trắng rất đẹp. Ngôi tượng cao lớn nổi bật nằm trong ngôi chùa trên cánh đồng cạnh quốc lộ 22B. Tất cả mọi người đều ngắm nhìn ngôi tượng ấy một cách rất chăm chú. Rồi xe nhanh lướt qua ngôi chùa này để tiến về phía núi Bà Đen. Buổi tối Thầy nói với tôi rằng tìm hiểu về ngôi tượng Phật Bà cao lớn mà mấy Thầy trò nhìn thấy lúc sáng, ngày mai chúng ta sẽ qua đó trước khi lên đường đi Campuchia. Quả thực đây là một kế hoạch mới mà lịch trình lúc trước đó không có, nhưng Thầy lúc nào cũng vậy, nếu thấy chuyện tốt cần làm là sẽ làm ngay lập tức.


Chùa Gò Kén (Thiền Lâm cổ tự), gọi là cổ tự vì đây là một trong nhiều ngôi chùa được khởi công xây dựng sớm nhất tại Tây Ninh. Chùa được trụ trì Thích Trí Lượng bắt đầu xây dựng vào năm 1904 với thiết kế và vật liệu mộc mạc, thô sơ là tre, nứa. Chùa nằm trên nền đất rộng lớn có diện tích khoảng 6.000m2, xung quanh được bao phủ bởi dây kén và cái tên gọi là Gò Kén bắt nguồn từ đây.


Sở dĩ ngôi chùa Tây Ninh này có tên là Gò Kén là do phần đất xây dựng chùa ngày trước khá cao, xung quanh mọc rất nhiều dây kén. Kén là một họ của dây leo, quả chín đỏ, ăn có vị ngọt chua mà không phải ở đâu cũng có. Tên gọi đó vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay, mặc dù xung quanh chùa không còn loài cây này.


https://live.staticflickr.com/65535/53318734793_be095d17e1.jpg (https://flic.kr/p/2peAsfV)
Chùa Gò Kén ( Thiền Lâm Cổ Tự)


Sáng hôm sau, mấy Thầy trò trả phòng khách sạn rồi bắt đầu lên xe đi về phía chùa Gò Kén. Chào đón mấy Thầy trò chúng tôi là một hồ sen thơm ngát nở rực rỡ phía bên ngoài đường dẫn vào chùa.
Bức tượng Phật Bà Quán Thế Âm ở chùa Gò Kén là một trong những bức tượng Phật Bà lớn nhất Đông Nam Bộ. Thầy bắt đầu cùng chị HV làm việc, rồi Thầy cho tẩy rửa lại toàn bộ bức tượng. Sau đó Thầy hô: " "HUỆ TÂM HOÁ THÂN NHẬP TƯỢNG". Dưới chân tượng Phật Bà Quán Thế Âm Bồ Tát là tượng của một con rồng. Thầy gọi Phụng Long về hỏi ai có thể nhập được vào tượng này? Có thể cho con của Phụng Long nhập vào được không? Phụng Long ngay lập tức trả lời Phụng Long sẽ nhập vào bức tượng rồng này vì đi theo Thầy thì phải là Phụng Long. Quả là học trò chúng tôi, từ rồng đến người, ai cũng muốn đi theo Thầy hành đạo.



https://live.staticflickr.com/65535/53318838884_14cf797c2f.jpg (https://flic.kr/p/2peAZcA)

Thầy Huệ Tâm tại Thiền Lâm Cổ Tự


Tây Ninh là một tỉnh đặc biệt vì có hai bức tượng Phật Bà rất lớn được Thầy nhập vào. Chúng tôi tin rằng nhiều điều lành sẽ nhanh chóng đến với người dân Tây Ninh. Mấy Thầy trò chúng tôi lên xe tạm biệt Tây Ninh để tiếp tục hành trình sang Campuchia. Hẹn gặp lại Tây Ninh ở một dịp gần nhất.

Đại Minh
21-12-2023, 22:12
Phần 3: Thầy Huệ Tâm đi thăm Hoàng cung và làm việc ở cánh đồng chết Choeung Ek.


Hồi bé, tôi có thấy một bức ảnh đen trắng của ông nội tôi đứng trước đền thờ Angkor wat khi ông tham gia chiến đấu giải phóng dân tộc Khmer khỏi bè lũ diệt chủng Khmer Đỏ. Một bức ảnh cũ kĩ có những điểm mốc loang nhưng lại gây ấn tượng trong ký ức tôi rất lớn mà đến bây giờ tôi vẫn nhớ. Campuchia là một địa điểm mà tôi luôn muốn đến.


Mấy Thầy trò chúng tôi xuất cảnh qua cửa khẩu Mộc Bài để đi vào đất nước Campuchia. Xe ô tô đã đợi đón sẵn tại cửa khẩu, khoảng cách từ đây đến thủ đô Phnom penh là 150km. Sau khi lên xe Thầy nói với chúng tôi rằng chuyến đi làm việc này nguy hiểm vì chúng ta đang ở đất nước khác mà bọn xấu vẫn đang rình rập tấn công bất chợt. Thầy dặn mấy chị em không được nói ra thông tin khi mình đang ở Campuchia và cho vô ảnh toàn bộ cả đoàn.


Xe ô tô đi vào đất Cam khoảng vài chục km thì Thầy nói năng lượng của chỗ này đang xấu đi rồi đúng không? Mấy chị em tôi đều trả lời vâng ạ. Càng đi sâu vào trong đất Cam thì năng lượng càng xấu đi làm mọi người cảm thấy khó chịu. Sau khoảng hơn 3h đồng hồ di chuyển thì xe đã đưa mấy Thầy trò đến một khách sạn ngay gần Hoàng cung Campuchia. Buổi tối, mấy Thầy trò đi ngắm sông Mê Kông chảy qua thủ đô Phnom Pênh. Thủ đô của Campuchia quy hoạch sông Mê Kông là trung tâm, rồi từ hai bên bờ sông phát triển ra xa hơn. Vì vậy vùng lõi của thành phố luôn có những cơn gió chạy dọc theo sông cuốn bớt không khí ngột ngạt của khu vực đông dân cư, làm cho không khí nơi này rất mát mẻ và dễ chịu, mặc dù đang là tháng 7 của năm 2023. Hai bên bờ sông được kè đá và lát đá đẹp để du khách có thể đi dạo ngắm cảnh dọc bờ sông. Sau khi ngồi một chút thì chị HV nói rằng dưới sông còn rất nhiều linh hồn của người bị chết, và họ vẫn đang bơi lóp ngóp dưới sông.


https://live.staticflickr.com/65535/53412657400_6cbb021735_z.jpg (https://flic.kr/p/2pnTQbd)
Sông Mê Kong trong thành phố Phnom Pênh



Từ khách sạn đi ra Hoàng cung chỉ khoảng 500m, mấy Thầy trò quyết định đi bộ để đi thăm. Sau khi đi vào con đường bao quanh hoàng cung thì chị HV kêu khó chịu. Thầy cho kiểm tra thì xung quanh Hoàng cung cũng có nhiều người chết tại khu vực này. Hoàng cung Campuchia được thiết kế theo kiến trúc đặc trưng của người Khmer bên bờ sông Mê Kông. Các Vua Campuchia đã ở trong cung điện này kể từ ngày cung điện được xây dựng từ 1866, ngoại trừ có một thời kỳ gián đoạn khi đất nước này dưới quyền cai trị của Khmer Đỏ. Cung điện được khởi xây sau khi vua Norodom chuyển đô từ Oudong về Phnôm Pênh sau giữa năm 1800.


https://live.staticflickr.com/65535/53412542804_f5151f5b3c_z.jpg (https://flic.kr/p/2pnTf7q)
Thầy Huệ Tâm thăm hoàng cung Campuchia



Buổi sáng hôm sau, Thầy trò chúng tôi đi thăm khu Cánh đồng chết. Cánh đồng chết là một địa danh lịch sử nổi tiếng nhất của Campuchia. Bất kì ai đến Campuchia đều muốn ghé đến thăm địa danh gắn liền với lịch sử đau thương của dân tộc này. Có lẽ không nơi nào trên thế giới có thể khiến người thăm vừa thương cảm vừa đau xót và rùng mình sợ hãi như cánh đồng chết Choeung Ek. Cánh đồng chết Choeung Ek thực chất ban đầu chỉ là một vườn cây ăn trái, nhưng sau đó được chế độ Pol Pot dùng làm nơi thảm sát tập thể người Campuchia. Sau khi phân tích 20.002 ngôi mộ tập thể, Trung tâm tài liệu Campuchia thuộc chương trình DC-Cam Mapping và đại học Yale cho biết có ít nhất 1.386.734 người đã bị hành quyết.
( Còn tiếp)

/

Đại Minh
22-12-2023, 09:22
Phần 4: Thầy Huệ Tâm giải oan cho gần 3 triệu người Campuchia.

Khi đến cánh đồng chết lúc 7h sáng, mặt trời chưa ló rạng và cơn mưa đang chờ chực ập tới. Không khí xung quanh nơi này đầy sự âm u và âm khí ngập tràn cả khu vực. Thầy và anh chị học trò đã làm việc để làm giảm tác hại của âm khí tác động đến cuộc sống của người dân xung quanh khu vực này. Khi đi vào cổng của khu cánh đồng chết, tôi quan sát thấy ngay bên cạnh nơi này là một trường học và khu dân cư tập trung. Sau khi Thầy làm việc xong thì tôi cảm thấy năng lượng của khu vực nhẹ hẳn đi. Chị HV cứ ngồi khóc mãi không thể dừng lại được, khóc cho những cuộc đời của những con người khốn khổ nằm lại nơi đây. Sau đó chị HV có chia sẻ rằng chị nhìn thấy những cảnh tượng hành quyết da man và hãi hùng trong quá khứ truyền về. Và cơn mưa cũng lắc rắc bay xuống báo hiệu rửa trôi đi những đau thương của người dân nơi này.


Đến buổi chiều, thầy Huệ Tâm sẽ tổ chức lễ giải oan cho toàn bộ những oan hồn của nạn diệt chủng Campuchia tại tượng đài Độc lập vào lúc 5h. Tượng đài Độc lập là đài kỷ niệm ở thủ đô Phnôm Pênh. Công trình khởi công năm 1958 kỷ niệm 9 năm độc lập của Campuchia từ tay người Pháp. Trong những đại lễ quốc gia, đặc biệt là quốc khánh và ngày kỷ niệm ban hành hiến pháp Campuchia - đây là tâm điểm của các sinh hoạt lễ nghi. Vua Campuchia vào những ngày đại lễ sẽ đến đây đọc diễn văn và tiến hành các nghi lễ quan trọng khác. Đài độc lập còn được sử dụng như đài tưởng niệm những tử sĩ và thường dân Campuchia đã chết trong cuộc chiến.Gần đến giờ, mấy Thầy trò di chuyển ra quá cafe đối diện tượng đài để ngồi đợi. Các vong sau khi biết thông tin bắt đầu dồn về nơi tổ chức, năng lượng toàn bộ khu vực dường như đặc quánh lại và vô cùng ngột ngạt do một lượng lớn âm khí tập trung. Sau đó Ngọc Hoàng đã cử hàng vạn thiên binh thiên tướng về đứng trên mây để hỗ trợ cho công tác chuẩn bị, lúc này dường như năng lượng của cả khu vực mới được cân bằng trở lại.

Đúng 5h chiều, thầy Huệ Tâm bắt đầu đứng trên tượng đài Độc Lập tổ chức lễ giải oan cho nhân dân Campuchia. Do Thầy đã vô ảnh hoàn toàn nên Phật bà Quán thế âm Bồ tát sẽ đứng ra đại diện lễ giải oan để làm việc với hệ thống tâm linh và với nhân dân Campuchia. Công tác tổ chức được được các anh chị học trò trong không gian gấp rút tổ chức. Do có quá đông các vong dồn về nên công tác thống kê số lượng vong tham gia giải oan không thể nhanh được. Thầy chỉ đạo chia ra từng ô vuông nhỏ, xếp vào mỗi ô vuông số lượng 1000 vong, rồi đếm số ô, vì vậy công tác thống kê mới hoàn thành nhanh chóng. Theo thống kê có gần 3 triệu người Campuchia đã bị chết trong nạn diệt chủng và nội chiến của Campuchia.

Sau khi Phật bà Quán thế âm Bồ tát phát biểu về lễ giải oan, thầy Huệ Tâm hô Giải oan Thần kiếm xuất hiện và giải bỏ oan khiên cho những người đã bị chết oan. Thầy Huệ Tâm gọi người đứng đầu hệ thống pháp sư của vũ trụ Ramos huy động toàn bộ các pháp sư cao cấp của vũ trụ về tham gia làm việc ở lễ giải oan của nhân dân Campuchia. Sau một khoảng thời gian thì các pháp sư cũng bắt đầu dần đuối sức do lượng người tham gia giải oan quá đông lên đến gần 3 triệu người. Thầy Huệ Tâm lập tức phân thân hỗ trợ các pháp sư tiếp tục thực hiện nhiệm vụ. Một lễ giải oan kéo dài nhất mà tôi từng chứng kiến. Sau khi lễ giải oan đã xong, tôi cảm thấy những vong linh Campuchia vui mừng khôn xiết khi đã được giải oan sau gần 50 năm phải chịu sự dày vò. Gần 50 năm trước, quân đội Việt Nam được mệnh danh là đội quân nhà Phật đã giải phóng nhân dân Campuchia khỏi thảm hoạ diệt chủng, và sau gần 50 năm, một Người Việt Nam khác lại đến cứu giúp và giải bỏ hoàn toàn oan khiên cho đất nước Campuchia. Từ đây, đất nước Campuchia đã có thể gạt qua những đau thương của chế độ Khmer Đỏ gây nên. Hi vọng họ sẽ có những bước tiến mới trong tương lai. Quan hệ ngoại giao giữa Việt Nam và Campuchia thêm tốt đẹp & hữu nghị, cùng nhau phát triển.



https://live.staticflickr.com/65535/53413426398_6a523199ef_z.jpg (https://flic.kr/p/2pnXLLN)

Thầy Huệ Tâm tại tượng đài Độc Lập Campuchia



Sau đó, mấy Thầy trò chúng tôi lại lên xe di chuyển đến sân bay để về Việt Nam. Lúc này mấy Thầy trò mới vui vẻ cười nói vì đã xong công việc và tâm trạng thoải mái hơn. Về đến Việt Nam lúc 12h đêm, và Thầy bị mệt mấy ngày sau đó. Nhưng Thầy tôi luôn là vậy, luôn dùng hết sức mình để cứu giúp cho chúng sinh khổ nạn ở nơi chúng sinh cần Thầy. Tôi càng ngẫm càng thấy đúng câu thơ của Sư tổ Huyền Quang đã tặng Thầy:
" Vui mà hành thiện, tâm con thiện.
Buồn mà hành thiện, con thiện tâm."


/

Đại Minh
09-01-2024, 09:43
Cuộc trốn chạy khỏi diệt chủng Pol Pot của người Campuchia hơn 40 năm trước

Hàng chục nghìn người dân Campuchia sợ hãi dưới chế độ diệt chủng Pol Pot phải dắt díu nhau chạy sang Việt Nam tị nạn.
Biên giới Tây Nam những ngày đầu năm trở nên nóng hơn khi Nam Bộ bước vào mùa khô. Nhiều địa danh gắn bó với dòng người Campuchia chạy nạn khỏi chế độ diệt chủng Pol Pot hơn 40 năm trước như Suối Rúc, bàu Châu É, ngã ba chợ Miên... ở Tây Ninh giờ đã không còn.
Khu vực bàu Châu É nay là cánh đồng xanh mướt, trải dài hàng chục nghìn ha thuộc xã Tân Phú, huyện Tân Châu. Đường trải nhựa vào tận cuối xóm, nhiều căn nhà bêtông khang trang. Hàng chục nghìn người Khmer ngày ấy giờ chỉ còn chừng 20 gia đình với gần 100 nhân khẩu bám lại lập nghiệp.


https://i1-vnexpress.vnecdn.net/2019/01/06/pol-pot-2-2522-1546781743.jpg?w=680&h=0&q=100&dpr=1&fit=crop&s=kdKeGrbuVdAOvrc8PnDwKw
Ông Lắc Son nhớ lại cảnh tháo chạy của gia đình. Ảnh: Phước Tuấn.
Ông Lắc Son (58 tuổi), một người Khmer gốc Campuchia vừa cắt cỏ về cho bò ăn, ngồi trầm ngâm trước cửa nhà. Sau khi Phnom Penh giải phóng, đồng bào lũ lượt trở về quê hương thì gia đình ông ở lại, chọn Việt Nam là quê hương thứ hai. Cuộc sống bình yên không làm ông lãng quên ký ức đau thương về cuộc trốn chạy khỏi đất mẹ năm nào. Khi nhắc lại, ông thốt lên: "hãi hùng, khổ cực lắm".
Quê ông Son là một ngôi làng nhỏ ở tỉnh Svay Rieng, cách biên giới Việt Nam chừng 50 km. Trong trí nhớ của người nông dân, nơi ấy có cánh đồng lúa bao quanh, cuộc sống nghèo khó nhưng êm đềm. Nhưng mọi thứ đã đảo lộn khi tập đoàn Pol Pot - Ieng Sary lên nắm quyền năm 1975.
Năm 1977, thiếu niên Lắc Son vừa tròn 17 tuổi. Chàng trai bị Khmer Đỏ bắt đi làm thủy lợi, cày cuốc... cùng hàng trăm thanh thiếu niên trong vùng. Đàn ông thì cuốc đất, đào hầm, đàn bà con gái thì tát nước, cấy lúa... "Mặt trời chưa mọc, bụng chưa ăn gì thì chúng đã bắt mọi người ra đồng làm. Ngày ăn được hai bữa trưa và chiều, mỗi lần một chén cơm", ông Son kể.
Bị bắt lao động như khổ sai, nhưng người làng không ai dám kháng cự vì sợ làm phật ý sẽ bị giết. Son mới lớn nhưng đã hiểu chuyện, chỉ im lặng làm việc. Dưới ách cai trị hà khắc của Khmer Đỏ, nỗi sợ hãi bao trùm, cái chết treo lửng trên đầu ngôi làng vốn yên bình. "Có lần chúng nghi ngờ người anh họ của tôi ăn riêng, chia rẽ tập thể nên trói tay, bịt mắt đưa đi. Từ ngày đó, anh ấy không về nữa", ông ngậm ngùi.
Hai năm sau khi Pol Pot nắm quyền, ngôi làng ngày càng tiêu điều, số người chết vì bị hành quyết tập thể, hoặc bị bắt đi lính ngày càng nhiều. Những người còn sống sức lực kiệt quệ, suy dinh dưỡng. "Không còn đường sống nếu ở lại, chúng tôi bàn nhau cách trốn sang Việt Nam để lánh nạn", ông nói về quyết định của gia đình.
Đêm khuya trung tuần tháng 10/1977, trời Svay Rieng tối mịt, cha mẹ ông dắt bốn anh em rời làng. Hành trang cho cuộc chạy trốn là 20 kg gạo, xoong nồi, chén bát và ít quần áo.
Cùng đi có bốn gia đình khác, nhóm 40 người có nhiều người già và trẻ nhỏ. Họ vừa đi vừa dò la, quan sát, bởi lúc này, quân Pol Pot đóng dày đặc trên các con đường để ngăn chặn dòng người chạy trốn. "Hễ phát hiện là chúng giết tại chỗ", ông Son chợt rùng mình, cắt ngang lời kể.
Cố gạt nỗi sợ, họ hướng về phía Đông để đến Việt Nam, men theo những đồng ruộng, mương nước. Cánh đồng lúa lúc này đã gần chín, thân lúa cao gần một mét trở thành "thành lũy" che chở cho những người bỏ trốn. "Chúng tôi phải khom người để đi. Những lúc thấy bóng dáng của chúng, người lớn dặn cả đoàn nằm xuống trườn trên mặt đất, áo quần đồ đạc, gạo ướt hết", ông nhớ lại.

Vừa rời khỏi làng chưa xa, một nhóm người đi sau bị phát hiện, quân Khmer Đỏ nổ súng giết sạch, không còn một ai. "Thấy vậy ai cũng sợ, em trai tôi lúc đó còn nhỏ nghe tiếng súng liền khóc, mẹ phải bịt miệng lại dỗ dành, cứ nghĩ chết đến nơi", người đàn ông nói. Vì sợ bị phát hiện, mẹ ông không dám nấu cơm, cả nhà ăn gạo sống cầm hơi.
Một ngày sau cuộc tháo chạy, gia đình Son đến xóm nhỏ bỏ hoang khi trời chạng vạng. Ở đây họ nấu cơm ăn và nghỉ ngơi lấy sức. Nhưng khi mọi người vừa chợp mắt thì tiếng súng nổ lại vang lên chát chúa. Ánh đèn và tiếng hò hét của quân Khmer Đỏ dội vào xóm nhỏ hoang vắng. "Chúng tôi bật dậy, ôm đồ đạc bỏ chạy ra hướng cánh đồng, nhiều người già bệnh tật không chạy nổi đành ở lại", ông kể tiếp.
Giọng ông Son chùng xuống khi nhắc về ông ngoại: "Sau một ngày lăn lê bò trườn trên những cánh đồng, chân cụ sưng lên, không thể chạy được nữa. Ông nói chúng tôi cứ chạy đi để tìm đường sống, còn ông già rồi chết cũng không sao". Nuốt nước mắt, cha mẹ ông dắt bốn anh em chạy theo nhóm người hỗn loạn. Phía sau họ, tiếng súng nổ như dí sát theo.
Trốn ở ngoài đồng chừng một giờ, thấy tiếng súng đã ngớt, ông Son được mẹ bảo quay lại tìm cụ. Nhưng khi ông lần về lại căn nhà nơi gia đình trú ngụ thì chỉ còn cảnh hoang vắng, xung quanh xác người ngổn ngang. Tìm chừng mười phút, ông quay lại tiếp tục đi về phía Việt Nam.
Tiếng súng vẫn không ngớt trên những cánh đồng biên giới. Nhưng trên đường trốn chạy, gia đình ông phát hiện một toán quân với màu cờ khác. Đó là bộ đội Việt Nam trên đường rút quân về. "Gia đình tôi reo hò chạy lại. Các anh ấy thấy người dân cũng vui vẻ, hối thúc đi nhanh về phía trước để họ bảo vệ đằng sau. Những cụ già, trẻ em đi không nổi được đưa lên xe tăng, xe đò, người lớn thì đi bộ theo một hàng dài, lúc này sự sống như mới nẩy mầm", mắt ông sáng lên khi tả niềm vui lúc đó.


https://i1-vnexpress.vnecdn.net/2019/01/06/pol-pot-7309-1546777600.jpg?w=680&h=0&q=100&dpr=1&fit=crop&s=3VFtN5-_cu2LC1Y1KswRfA
Người dân Campuchia chạy sang Việt Nam lánh nạn diệt chủng của Khmer Đỏ. Ảnh: Tư liệu.
Nhóm người được đưa về Bến Sỏi, lên sà lan qua sông Vàm Cỏ Đông, đến khu vực lánh nạn thuộc huyện Châu Thành. Cuối năm 1977, thấy pháo kích của quân Khmer Đỏ ngày càng dữ dội, chính quyền tỉnh Tây Ninh quyết định đưa họ về bàu Châu É để khai hoang, lập nghiệp, ổn định cuộc sống.
Trên vùng đất mới, nhờ siêng năng cần cù, gia đình ông khai phá được vài mẫu đất để trồng lúa, khoai mì, bắp... Một năm sau, ông nên duyên vợ chồng với một cô gái Khmer cũng là người Campuchia chạy nạn.
"Sau giải phóng Phnom Penh, tôi có quay lại quê cũ nhưng căn nhà của cha mẹ đã bị phá bỏ, ruộng đồng cũng không còn nên ở lại. Cuộc sống giờ đã ổn định, tôi thấy hài lòng khi chọn Việt Nam làm quê hương thứ hai", ông Son tâm sự.
Sống cạnh nhà ông Lắc Son, ông Nhô Rưng (49 tuổi) đến Việt Nam sau đó một tháng. Rời Campuchia khi mới tám tuổi, ông Rưng vẫn không thể quên tuổi thơ khắc nghiệt nơi cố hương.
Gia đình ông Rưng có cha mẹ và bốn chị em. Làng cũ của họ tại Campuchia cách biên giới Việt Nam chừng 5 km. Khi đó, ông Rưng phải chăn bò cho Khmer Đỏ. "Sợ tôi bị bắt đi xa, cha mẹ luôn dặn dò không được nói bậy, làm phật ý lính Pol Pot", ông kể.
"Lúc ấy, chùa chiền ở làng tôi bị đập bỏ, ruộng lúa bị tịch thu, tiền không xài, giao thương với người Việt coi như là điều cấm kỵ. Việc bắt cá dưới ruộng ăn cũng không được, muốn ăn thì phải lén lút chứ không là bị giết", ông Rưng nói với vẻ hãi hùng.
Ngày chạy trốn sang Việt Nam, cha mẹ ông mang được ít chén bát, quần áo, bạt che mưa, mùng mền, và hai con bò. Họ men theo những con đường ruộng để đi trong đêm, đến gần biên giới thì gặp bộ đội Việt Nam. "Ở đây, bộ đội cho chúng tôi ở tạm hai ngày trong một vườn cao su. Họ cấp gạo, khoai mì, mùng mền cho dân lánh nạn. Sau đó dùng ôtô chở về bàu Châu É", ông nói.
Hiện gia đình ông Rưng gồm bốn thế hệ đã sinh sống và lập nghiệp ở huyện Tân Châu. Chị gái ông trong thời gian lánh nạn đã chọn người đàn ông Việt Nam làm chồng. "Con cái giờ cũng đã lập gia đình và ở riêng, vợ chồng cô con gái cũng được nhà nước quan tâm tặng nhà tình nghĩa nhằm ổn định cuộc sống", ông Rưng niềm nở.
Cùng chạy trốn với gia đình ông Rưng, nhiều người như ông Lóc Lao, Nhô Ram, Nhô Rát, Nhô Lon... cũng đã ở lại Tân Châu lập nghiệp.
Bà Hà Thị Huệ, Phó chủ tịch UBND xã Tân Phú, cho biết cộng đồng người Khmer gốc Campuchia ở ấp Tân Châu chủ yếu làm nông nghiệp, kinh tế tương đối ổn định với mức trung bình khá. "Cùng với người Chăm, người Khmer cùng hòa nhập với cộng đồng người Việt. Chúng tôi luôn tạo điều kiện tốt nhất cho họ yên tâm phát triển kinh tế cũng như đời sống tinh thần, phong tục", bà Huệ nói.
Trung tướng Triệu Xuân Hòa, nguyên Tư lệnh Quân khu 7 cho biết trong hai năm 1977-1978, đã có hàng chục nghìn người dân Campuchia chạy sang Việt Nam lánh nạn, trong đó có nhiều nhà hoạt động cách mạng như Hun Sen (Thủ tướng Campuchia hiện nay), Heng Samrin, Tea Banh, Bu Thoong...
Việc bố trí nơi định cư cho họ diễn ra liên tục trong thời gian đó trên các tỉnh biên giới, phần lớn tập trung ở Tây Ninh, Bình Phước (Sông Bé cũ), Long An...
Ban đầu, với tinh thần hữu nghị giữa hai nước, giải quyết xung đột biên giới trên tinh thần đàm phán hòa bình, những người chạy sang đều được Nhà nước trao trả về. "Tuy nhiên sau mỗi lần trả về ấy, tập đoàn Pol Pot tàn ác giết sạch, thì chúng ta bắt đầu mới dang vòng tay giúp đỡ, kể cả người dân và lực lượng cách mạng", trung tướng Hòa cho biết.


https://i1-vnexpress.vnecdn.net/2019/01/07/gieng-pol-pot-2588-1546794888.jpg?w=680&h=0&q=100&dpr=1&fit=crop&s=5a3DBhpa67bWjm5vnUt_Jg
Nơi tập đoàn Khmer Đỏ sát hại 11 thầy cô rồi ném xuống giếng tại trường Tiểu học Tân Thành, cạnh Quốc lộ 22B, xã Tân Lập, huyện Tân Biên, Tây Ninh. Ảnh: Phước Tuấn.
Tháng 5/1978, tại căn cứ Suối Râm, nay là xã Long Giao, huyện Cẩm Mỹ (Đồng Nai), dưới sự giúp đỡ của Quân đội Việt Nam, Lực lượng vũ trang cách mạng đoàn kết cứu nước Campuchia ra đời do Hun Sen làm Chỉ huy trưởng với 125 thành viên. Sau sáu tháng, đoàn 125 đã thành lập 15 tiểu đoàn, 76 đội công tác và một đội văn công với tổng số quân gần 10.000 người.
Họ chính là những đơn vị vũ trang đầu tiên sát cánh cùng các đơn vị Quân tình nguyện Việt Nam tấn công giải phóng Phnom Penh khỏi ách thống trị của tập đoàn diệt chủng Pol Pot - Ieng Sary vào ngày 7/1/1979.
Căn cứ Suối Râm hiện vẫn còn dấu tích của lực lượng cách mạng Campuchia. Nơi yên nghỉ của 49 người lính trẻ trong thời gian chiến đấu và huấn luyện được Quân khu 7 xây dựng, sửa sang thành Di tích lịch sử căn cứ 125 vào năm 2012. Phần lớn họ nằm lại do bị thương nặng từ Campuchia đưa về hoặc bệnh khi ở Việt Nam. Những người yêu nước ấy vĩnh viễn nằm lại khi chưa kịp nhìn đất nước được giải phóng (ngày 17/1/1979).
Nguồn: vnexpress.net